Thú vị. Rất thú vị. Cũng phải mấy ngày rồi mới nghe được một album khiến mình thốt lên thế. Billy Joel trong Glass Houses hoàn toàn khác hẳn Billy Joel rất thành công với The Stranger hay 52nd Street trước đó. Có vẻ Joel muốn thoát khỏi hình ảnh một anh chàng hát nhạc rock nhẹ, nghiêng về phía những bản ballad ngọt mùi vốn đã làm nên tên tuổi và thương hiệu của mình. Ở album này, Joel nổi loạn.

Cover của album là hình ảnh Joel mặc áo da hầm hố, cầm cục đá ném bể kính một ngôi nhà kính 2 tầng. Và ngay từ những phút đầu tiên của album, tiếng vang lên rõ nhất là tiếng kính vỡ. Joel muốn ném vỡ đi hình ảnh đã đi sâu vào lòng người trước đây, để dựng lên một Joel mới, mạnh mẽ, cá tính và “chất lừ” hơn. Joel đã thành công.

Đi xuyên suốt trong album là tiếng guitar điện với những cú rift, chặt gãy gọn với tempo được đẩy nhanh. Nhiều người nghĩ rằng thời điểm album này xuất hiện và sự phát triển đang đà lên của thứ nhạc Punk cộng New Wave Anh Quốc ắt hẳn có gì đó liên quan. Điều này không phải hoàn toàn vô lý. Glass Houses hoàn toàn có thể liệt vào thể loại New Wave. Đôi chỗ giọng và tiết tấu của bài hát rất dễ liên tưởng đến Elvis Costello cũng đang làm mưa làm giớ thời điểm đó.

Tuy nhiên, nói đúng ra thì Glass Houses của Joel cũng không hoàn toàn chỉ có rock và guitar điện. Có những bài có cảm giác Joel một phần quay trở lại Joel của những bản ballad ngày xưa; không nhẹ nhàng thế, nhưng nhẹ hẳn đi ở một mức độ. Có bài còn trở lại với tiếng keyboard quen thuộc ngày nào.

Dù vẫn có vài lời chê rằng Glass Houses của Joel chưa ‘rock’ tới. Hay những thính giả trung thành đã quá quen với hình ảnh Joel lãng tử dịu dàng trước đó không thể thích ứng với sự thay đổi trong album này, thì cũng không thể phủ nhận Glass Houses là một trong những album thành công và đáng nhớ nhất của Billy Joel. Cái thứ nhạc mà Joel chơi trong album này sống động và đầy năng lượng như muốn bùng cháy, và xen vào đó, thỉnh thoảng lại là vài giây phút lắng êm đềm lãng mạn. Điều này khiến mình yêu thích nó chỉ trong lần đầu nghe thử…