Trước khi nói về Neil Diamond, hãy nói về dòng nhạc mà ông chơi – Adult Contemporary Music (tạm dịch: dòng nhạc phổ thông đương đại) trước. AC bắt đầu từ những năm 60, 70 và trở nên phổ biến cho tới đương đại. Các bài hát trong dòng nhạc này giai điệu rất nhẹ nhàng và đẹp, thỉnh thoảng có pha vào chút ngẫu hứng của jazz, blue nhưng không nhiều. Âm hưởng pop, folk và soul vẫn là chủ đạo. Thường khi đi tới mấy tiệm bán đĩa, hay có hẳn một khu dán nhãn Easy Listening là cũng để chỉ thể loại này.

Neil Diamond là một trong những nghệ sĩ lớn nhất trong dòng Adult Contemporary. Nếu xét về doanh thu bán đã và độ nổi tiếng, có lẽ ông chỉ xếp sau Elton John and và Barbra Streisand.

Serenade này là record đầu tiên của Neil Diamond mà mình có. Toàn bộ ca khúc trong album đều được chính Neil viết lời. Ngoài ra, ông còn có dàn nhạc riêng để chơi và phối theo ý ông chọn. Nghe có thể cảm nhận được Neil đặt rất nhiều tâm huyết vào album này. Ca khúc hay nhất trong album theo mình là Longfellow Serenade, các ca khúc còn lại không phải bài nào cũng được như thế, nhưng nghe tròn trịa. Cái thể loại mà Neil hát, ‘tròn trịa’ là một tính từ nguy hiểm – nó có nghĩa là hoàn toàn đủ tiêu chuẩn, nhưng không có gì thật nổi bật, vì vậy, nó dễ chìm vào lãng quên. Sự dễ nghe và ngọt ngào trong các ca khúc của Neil tạo thành một album có chất lượng, nhưng không phải hay tuyệt.