Hôm qua là lần đầu tiên mình đi “làm gia sư”. Mọi việc đến cũng thật tình cờ khi mình dạo trang rao vặt và thấy một ông đăng cần người dạy kèm cho con trai ổng về máy tính. Chỗ này chỉ cách nhà mình có 5 phút chạy xe, nên mình cũng quyết định thử. Sau tầm nửa tiếng nói chuyện với mình, thì ông ấy đồng ý để mình kèm quý tử vài tiếng. Quý tử của ổng đang học năm 2 đại học, chuyên ngành business, nhưng trong tương lai sẽ tiếp quản công ty của ổng chuyên về công nghệ, nên muốn biết thêm về cách setup site này nọ, sau này có gì còn có thể quản lý.
Thế là mình lẽo đẽo tới dạy cậu ấy sau giờ làm. Nhìn chung hướng dẫn một người hoàn toàn không có background gì về công nghệ biết cách thiết lập một site hoàn chỉnh trong vài tiếng đồng hồ tưởng dễ mà không phải dễ. Tất cả mọi thứ từ việc xài FTP Client thế nào, đăng nhập vào cpanel ra sao, tạo database và upload chạy file cài đặt thế nào… đều phải chỉ tường tận. Ban đầu mình cũng hơi nghi ngờ lo rằng liệu mình sẽ chỉ cậu ta được không, vì thật ra giao tiếp của mình không trôi chảy, nói chuyện bình thường còn khó nghe nữa nói gì giảng dạy, nhưng mà mọi việc cũng tiến triển khá tốt.
Như thoả thuận ban đầu, mình chỉ cậu ta cơ bản xong trong vòng 4 tiếng, sau này nếu cậu ta có nhu cầu học nâng cao hơn thì họ sẽ cân nhắc liên lạc mình sau. Nhận cái check $160 cho 4 tiếng dạy thêm mà mình hí hửng ra phết. Vì cái gì lần đầu tiên chả quý, lần đầu tiên chỉ dạy kiến thức cho một ai đó, dù là cơ bản cũng thấy hơi hơi hơi hơi tự hào.
Thế là mình tự thưởng cho mình 2 đĩa than mà mình thích nhất của Bob Dylan để đánh dấu dịp này. Giờ đang ngồi hí hoáy làm thêm cho một dự án cá nhân, nghe Bob thổi harmonica và thủ thỉ

How many roads must a man walk down
Before you call him a man?

bỗng chợt thấy yêu đời phết.