Tháng này là tháng của mùa đông, khi từng cơn gió lạnh tràn về khiến con người ta dù đã như con rùa rúc mình trong lớp áo dày cộm, đôi khi vẫn run run nhè nhẹ.
Tháng này là tháng của mùa đông, khi nhiều lúc, đột nhiên lại thèm cảm giác nắm chặt một bàn tay.
Tháng này là tháng của mùa đông, nhưng sao tôi lại nghe văng vẳng trong không gian sầu thẳm, tiếng của mùa thu đâu đó gọi vang về.

Hôm nay bước ra xe giữa tiết trời giá lạnh, tôi ngẩn người khi thấy lá vàng rơi. Lá rơi nhiều, nhiều lắm, rơi phủ kín kiếng xe, lại có những chiếc lá nghịch ngợm, xoay vòng trong không gian, tựa như thực vật nhỏ bé ấy đang nhảy điệu tiễn biệt mùa thu. Thu đi cho lá vàng bay…

Tôi lái xe đi giữa tiếng các anh già Led Zeppelin thủ thỉ ‘Stairway to heaven’, nhưng trong đầu chỉ nghĩ về những câu thơ bất hủ của Lưu Trọng Lư

Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô

Tôi với tay hạ kiếng xe, vặn nhỏ thật nhỏ nhạc, và lắng tai nghe tiếng bánh xe lướt trên xác những chiếc lá thu đang nằm yên dưới lòng đường. Rào rạt, rào rạt, ngẩng đầu lên, lại thấy điệu vũ lá vàng rơi lả tả trên kiếng…

Tôi hít một hơi thật dài, nhưng không thể ngửi thấy hương thu, vì có lẽ, mùa đông đã giấu Hương của – tôi đi rồi…

161109
B.l.u.e.