CSN là album thứ 3 của Crosby, Stills & Nash, ra sau Déjà Vu nổi tiếng mà mình đã nhắc ở đây. Sau Déjà Vu (1970), các thành viên trong ban nhạc bận rộn theo đuổi những dự án riêng của mình. Lần duy nhất trong 7 năm đó mà họ tái hợp với đầy đủ đội hình (có cả Neil Young) là vào tour năm 1974. Những người yêu nhạc đã chờ quá lâu mới lại được nghe Crosby, Stills & Nash hát. Vì vậy, không lấy gì làm ngạc nhiên khi CSN leo hạng vùn vụt trên các bảng xếp hạng ngay khi vừa ra mắt. Vấn đề là, CSN có thật sự hay, hoặc đó chỉ là sự mong chờ của thính giả quyết định?
Câu trả lời là 3/4 và 1/4. Hơi lạ, nhưng là vậy. Nghĩa là CSN có hay, vẫn hay, đủ hay hơn hầu hết các folk rock và soft rock band và album cùng giai đoạn. Đem so với Déjà Vu trước đó 7 năm thì hơi bất công quá cho CSN, khi album này không còn Young, nhưng nếu chỉ đem so với album đầu tay (cùng tên) của Crosby, Stills & Nash, thì CSN vẫn có chút gì đó kém.
Nói là kém, ấy là khi đặt tiêu chuẩn so sánh cao quá thôi, chứ như đã nói, CSN vẫn hay, vì nó vẫn giữ được chất nhạc mà CSN theo đuổi từ đầu: những bài hát cực giàu giai điệu, lời nhạc thơ và ý nghĩa, phối khí các giọng ca hát nối ngay hay chồng lên nhau tạo hiệu ứng thính giác đặc biệt, nghe tựa như một dàn đồng ca nhỏ đang xướng vang. Thêm nữa, không hẳn là CSN không có điểm đặc sắc của riêng mình. Nó có, nhưng khó nhận ra. Đó là khả năng sáng tác của 3 thành viên đã chín muồi hơn, đặc biệt là ở Stills – các bài hát buồn với tâm trạng u ám sau cuộc hôn nhân tan vỡ.
Nhìn chung, mình không thích CSN bằng album Déjà Vu trước đó, nhưng vẫn đánh giá đây là một album nghe được.