Hôm nay là ngày bốn năm một lần, như người ta hay gọi, anh nghĩ rất nhiều thứ. Em biết không, cuối tuần thường là thời gian anh buồn nhất, vì đó là những ngày duy nhất anh ngủ trưa. Anh ít nghĩ nhiều trước khi anh ngủ mỗi tối, vì thường những công việc trong ngày vắt kiệt sức của anh, anh chỉ leo lên giường, nghe nhạc và nhắm mắt lại, ngủ rất nhanh.
Thế nhưng, những buổi trưa cuối tuần, anh nằm trên giường, mệt nhọc, nhìn ra cửa sổ bên ngoài nắng chói chang, tim anh thắt lại khi nghĩ về nhiều thứ. Những buổi trưa nắng và uể oải luôn gợi anh nhớ đến rất nhiều thứ, anh biết anh chưa từng quên, nhưng không phải luôn nhớ về.
Đó là những trưa cấp 1 tan học nắng chói trên đầu, đi bộ trên con đường đất về nhà. Ngày đó còn nhỏ, đường sao mà xa xôi và mệt nhọc thế?
Đó là những buổi trưa lớp 7, lớp 8, bà nội anh trưa nào cũng làm cho ăn một cái đùi gà chiên bơ thơm nức, anh vừa ăn vừa nuối tiếc vì phải bỏ nửa chừng tập phim chiếu lúc 12 giờ (anh còn nhớ đó là Thanh Cung Mười Ba Hoàng Triều), để đạp xe cọc cạch đến trường.
Đó là những buổi trưa lớp 12, anh ở lại trường học thi đại học, cả bọn đi vòng vòng tìm lớp học nào trống, kê bàn kê ghế lại rồi ngủ trưa, giấc ngủ ngắn mệt nhoài.
Đó dù là những ngày trưa ở Việt Nam đầy ngây thơ, trẻ trung, hay là những trưa của buổi đầu sang nước Mỹ, lo sợ và mất định hướng, cứ nằm buổi trưa nghĩ là anh thấy mệt nhoài. Cứ có thứ gì rất nặng trong tim anh, khó giải thích, anh nghĩ là vì anh tiếc hay anh nhớ một anh của thuở xa xưa đấy.
Chính những kí ức vụn vặt thế về ngày xưa, về anh một thuở, về những khuôn mặt nửa lạ lửa quen, cứ như một vòng tròn thắt chặt trái tim anh. Anh đang mất định hướng hay anh đang băn khoăn? Anh đang nhớ, đang buồn hay đang hồi vọng? Anh không còn có thể trả lời được rồi…
-H