Aja là một album khá lạ, theo ý mình. Nó được rất nhiều những dân nghe nhạc chuyên nghiệp hay những tay phối khí, những nghệ sĩ lớn xem là một trong, nếu không muốn nói, album hay nhất từng được thu âm. Aja của Steely Dan được thu âm đã gần 40 năm nhưng chất lượng của nó tuyệt vời đến mức cho đến giờ cũng hiếm record nào đạt tới được. Âm thanh nó hay tuyệt diệu và rất chuẩn. Nếu được hỏi record nào nên dùng để test xem một hệ thống chơi vinyl có ngon lành không, người ta đa phần hay khuyên: hãy bỏ Aja vào. Thế nhưng, với đông đảo thính giả nghe nhạc, Aja không phải là một cái tên thuộc dạng khá phổ thông, đại chúng.
Vào cái mùa hè Summer of Hate năm 1977 nổi tiếng đó, không phải God Save The Queen của Sex Pistols, cũng không phải The Clash với album cùng tên của mình là điểm nóng nhất, mà là Aja của Steely Dan – một album hoàn toàn không dính gì tới phong trào punk đầy nổi loạn và gây tranh cãi kéo dài. Phải chăng vì thế mà sau này, Rolling Stones đã gọi họ là “kẻ phản-diện hoàn hảo nhất trong âm nhạc những năm 70”.
Aja thuộc thể loại jazz rock. Và đây cũng là record đầu tiên mình nghe kết hợp jazz vào với rock. Trong album này, Donald Fagen và Walter Becker mời cộng tác những tên tuổi thuộc loại nổi tiếng nhất trong loại nhạc jazz/R&B những năm 70: tay trống Steve Gadd (một trong những tay trống được đánh giá cao nhất về chuyên môn) và Bernard Perdie (Purdie Shuffle nổi tiếng), tay bass Chuck Rainey, vocal Michael McDonald (của The Doobie Brothers), đặc biệt là tay saxophone huyền thoại, người sau này thắng tới 10 giải Grammy là Wayne Shorter. Với “đội hình” đẹp như thế, không khó hiểu khi trong album có những đoạn solo ngẫu hứng đẹp đến rụng rời.
Nhìn chung, Aja theo mình thấy xứng với những gì mà những nhà phê bình, dù là khó tính nhất khen ngợi. Cái thể loại jazz-rock đầy ngẫu hứng đi kèm lyrics cũng tự nhiên và lạ không kém khiến mình thổn thức không thôi. Đây là một trong những record hiếm hoi mà mới nghe lần đầu mình đã hứng thú đến mức chơi đi chơi lại liên tục. Track mình thích nhất trong album chắc là Aja, nhất là đoạn thổi saxophone lả lơi mà dịu dàng đầm ấm, nghe vào cứ như thấy mình đang bay bổng, phiêu du.
Highly recommended!