Bringing It All Back Home là album thứ hai của Bob Dylan mà mình có. Đúng ra, đây không hẳn là album của Bob mà mình thích nhất, nhưng là một trong những album quan trọng và đặc biệt của Bob mà mình muốn sở hữu. Chỉ thế.
Không có những bài đẹp và thanh bình như tranh vẽ, xen lẫn tinh thần phản chiến và ủng hộ các phong trào xã hội ở các album trước, Bringing It Back Home cho thấy một Bob Dylan khác – một Bob Dylan như ở một thế giới khác. Âm nhạc của ông đi dần theo chủ nghĩa siêu thực. Có một câu chuyện thú vị, là trong khoảng thời gian này, Bob Dylan lần đầu hội kiến The Beatles – hai cái tên hay được thính giả đặt lên bàn cân so sánh. Và như kể lại, Bob Dylan đã lần đầu giới thiệu The Beatles đến với thế giới diệu kì của cần sa và thuốc phiện. Ừ, và có vẻ những album sau này của cả Bob Dylan lẫn The Fab Four cũng kì diệu như thế.
Mà thôi, hãy trở lại với Bringing It All Back Home.
Nhiều người xem đây không chỉ là album hay nhất của Bob Dylan mà còn là album hay nhất trong lịch sử nhạc rock. Cả hai vế đều có chỗ đúng hay chỗ sai tuỳ theo từng người. Không phải cái thứ nhạc pha trộn tài tình giữa chất folk kể chuyện đặc trưng từ đó giờ, với chút gì đó từ Chuck Berry (đặc biệt là ở những câu guitar trong bài hát mở màn Subterranean Homesick Blues) làm nên điểm đặc biệt trong album; mà là khả năng tưởng tượng không có giới hạn, thả lỏng mình theo âm nhạc xuyên suốt album mới khiến nó được đánh giá cao.
Không còn một Bob Dylan quan tâm đến phản chiến, đến hoạt động nhân quyền, chỉ còn một Bob Dylan bay bổng theo âm nhạc.
Thế thôi, có lẽ nói về Bringing It All Back Home thế thôi là đủ. Có những loại nhạc, phải tận tai nghe mới cảm nhận thấy khác được. Tin mình đi.