Mình có biết tiếng Billy Joel nhưng chưa hề nghe ông hát cho tới khi thấy vài đĩa vinyl của ông ở một tiệm thrift store gần nhà. Mình nghĩ rằng mình ghiền nghe Billy Joel ngay từ những tiếng nhạc đầu tiên. Có những đĩa của ông cả buổi mình nghe không biết chán. Nhạc của Billy nhìn chung là nhẹ nhàng, lời sâu sắc, nhưng không thiếu chỗ ngẫu hứng một cách rất tự nhiên và sảng khoái.
Mình có vài record của Billy Joel, The Stranger có thể tính là record đầu tiên mình nghe trọn vẹn. Nó hay, như ta hay nói, tuyệt cú mèo. Thật ra, phần lời của album này có thể chưa đạt lắm, có nhiều bài nếu nói là cheesy để ăn khách thì thôi cũng được. Nhưng phần nhạc và phần phối hay toả sáng đến mức đủ che giấu thiếu sót đó. Khi thì là tiếng guitar khoan thai, khi thì tiếng piano dồn dập, tiếng đàn phong cầm đầy rộn rã… ở từng thời khắc của tâm trạng mà vang lên, khiến người nghe không còn biết làm gì khác ngoài gật gù, lắc lư theo điệu nhạc. Hiệu ứng này có được nhờ tài phối tuyệt vời của Phil Ramone – người được xem như là một ‘huyền thoại’ trong ngành công nghiệp thu và hoà âm.
The Stranger là album nổi tiếng và thành công nhất của Billy Joel (nếu không tính vài album tổng hợp sau này). Nó cũng mang lại cho ông giải Grammy đầu tiên trong cuộc đời. Có tới 4 trên 9 bài lọt vào Billboard Hot 100 khi ra mắt, đó là “Just the Way You Are” (#3), “Movin’ Out” (#17), “Only the Good Die Young” (#24), and “She’s Always a Woman” (#17). Mình xem qua kha khá review về album này, thì ngoài việc ai cũng cho rằng album này tuyệt và đáng nghe cực, mỗi người đều có một ý kiến khác nhau về ca khúc chuẩn nhất trong album. Với mình là The Stranger.
Ca khúc cùng tên album không hiểu sao không được đánh giá cao, nhưng nó là ca khúc, không chỉ trong album này, mà có lẽ còn là một trong những ca khúc của Billy Joel mà mình thích nhất. Ngay từ những note đầu mở màn bằng tiếng huýt sáo buồn nẫu ruột, cho tới lúc những tiếng dương cầm dồn dập và giọng của Billy Joel vang lên, mình như nín thở nuốt từng giây phút của nhạc. Lời của The Stranger cũng rất lạ, phải nghe và ngẫm một hồi mới hình dung được Billy muốn truyền tải gì qua bài hát. Buồn, buồn lắm…
Well we all have a face
That we hide away forever
And we take them out and show ourselves
When everyone has gone