He he nói về Thu Phương thì có rất nhiều chuyện để nói, nhưng thôi nói ngày xưa trước đi. Cái thời Thu Phương đang nổi ở Việt Nam thì chắc khi đó anh vẫn mặc quần thủng đáy suốt ngày nghe “Còn thương rau đắng mọc sau hè” từ băng cát-xét cũ kĩ của ông già. Nhưng đại loại là ngày xửa ngày xưa, cái thời chưa tay nào rảnh rang đặt và chính thống hoá từ diva-Việt, thì người ta đã coi bốn giọng ca nữ hát nhạc Pop nhẹ hay nhất tầm những năm 90-00 là Thanh Lam, Hồng Nhung, Mỹ Linh và Thu Phương.
Ngày đó Hà Trần chưa là đinh gì, giọng vẫn non choẹt yếu gì đâu, sau Hà được đào tạo bài bản, và Thu Phương đi sai đường thành ra giờ 4 diva-Việt nghiễm nhiên Phương bị gạch tên, thế bằng tên Hà. Well, anh không bàn Hà có xứng đáng không, dù ý kiến cá nhân của anh là rất xứng, chỉ muốn nói giọng Thu Phương hay thì ai cũng phải công nhận. Có thể nói Phương là một trong số ít ca sĩ hát cảm xúc nhất, cảm xúc như chính tâm sự nó bộc lộ thẳng ra từ bài hát, rất chân thành mà không quá phô trương, gắng gượng.
Phương khi qua Mỹ cũng ra album rất đều, và album nào cũng chất lượng. Thu Phương rất lạ, anh có cảm giác bọn Paris By Night làm hỏng Thu Phương, trình diễn trên sân khấu nhiều khi Phương hát như rồ, không hiểu chị rú lên như còi xe cứu hoả làm gì. Điển hình gần đây nhất trong Paris By Night 109 Vip Party, Phương hát như gái bán kẹo kéo hay huất nhạc kích động ở sàn. Nhưng khi Phương ra album, thì (hầu như) luôn luôn chất lượng.
—–
Album mới nhất của Thu Phương được Thuý Nga CD phát hành là “Biển, nỗi nhớ và em”. Thu Phương chọn bài rất khôn, cả 11 bài trong album này, theo anh, đều nằm trong danh sách những ca khúc hay nhất viết về Biển. Lẽ tất dĩ ngẫu trước Thu Phương, có hàng tá ca sĩ khác trình bày rồi, nhưng với giọng của Thu Phương thì ắt không cần phải e sợ cái bóng của bất cứ ai phủ lên ca khúc nào.
Thu Phương hiện tại vẫn như Thu Phương của gần 20 năm trước khi lần đầu làm sôi động thị trường âm nhạc Việt với Unbreak My Heart, giọng của Phương vẫn đầy nội lực và thiết tha. Album này không phải là album hay nhất của Phương, nhưng là một trong những album thể hiện rõ đẳng cấp của chị. Thu Phương từ lâu đã được biết đến với việc nhả chữ rất riêng, nhưng có vẻ dạo này chị hơi lạm dụng kĩ thuật quá, luyến láy cứ loạn hết cả lên. Nhưng bỏ qua vài chỗ nhỏ nhặt đó, thì album này nghe rất được. Được ở chỗ điểm mạnh nhất đó giờ của Thu Phương được thể hiện rõ: truyền cảm. Từ các ca khúc thủ thỉ rù rì như “Bay đi cánh chim biển”, nhẹ nhàng như “Biển, nỗi nhớ và em”, da diết như “Biển nhớ” hay cô đơn như “Nha Trang ngày về”… anh đều cảm nhận được từng luồng sóng xúc cảm như từ ca sĩ truyền thẳng đến người nghe.
Ngay cả ba ca khúc nếu nghe qua là yếu so với toàn bộ album: “Biển tình” bởi bản thân bài hát, “Mưa trên biển vắng” trong anh không qua được cái bóng của Ngọc Lan mặc chiếc đầm nâu, tóc xoăn xoã xuống bờ vai hát năm nào, “Thuyền và biển” – đơn giản giọng Thu Phương và Tuấn béo Hà Anh không hợp nhau, thì anh vẫn thấy được sự truyền cảm đó.
—–
Có thể nhiều bạn nghe album sẽ thấy khá nhàm, theo anh đó là việc nhét quá nhiều ca khúc nổi tiếng vào cùng một album, và đều hay gần gần ở một mức độ như nhau, nên thiếu điểm nhấn nào đó để những người nghe-trong-khi-đang-làm-việc-khác chú ý. Nghe album này nếu muốn thưởng thức trọn vẹn, cứ chụp headphone vào đầu, nhắm mắt lại và thả lỏng để giai điệu vang lên. Thỉnh thoảng sẽ bắt gặp trong cái tiếng thổn thức của cô ca sĩ đấy, là tiếng lòng của mình vọng lại. Như tới câu ‘nghe trời gió lộng mà thương’ trong Biển nhớ, lại thấy thương yêu vô ngần….