Làng ca nhạc văn nghệ Sài Gòn trước 1975 không thiếu những giọng ca nam đỉnh. Đó là thời điểm u ám về lịch sử nhưng tuyệt diệu về nghệ thuật mà có lẽ phải lâu, rất lâu sau mới gặp lại được. Các nam ca sĩ thời đó mỗi người một vẻ, có những người hừng hực bùng nổ với những bản nhạc tình kích động; có người hát về sự đau thương và bi sầu của chia ly thời cuộc; lại có những người chỉ đơn thuần hát nhạc tình, rất trầm ấm, nhẹ nhàng và lịch lãm. Sĩ Phú là một cái tên như thế.
Không xuất thân là ca sĩ chuyên nghiệp, đối với Sĩ Phú, ca hát chắc chỉ như một nhánh rẽ tình cờ của số mệnh, nhưng với nhiều người, Sĩ Phú xứng với một chỗ đứng thật cao trong làng tân nhạc Việt Nam, như một trong những cái tên góp phần lớn làm nên cái thời điểm tuyệt diệu ấy.
Khi còn ở Việt Nam, Sĩ Phú đã cộng tác với Phạm Mạnh Cương trong một số băng đĩa nhạc mang nhãn hiệu Tú Quỳnh, và sau 1975 khi qua hải ngoại, Sĩ Phú cũng tiếp tục góp tên mình trong một loạt CD khác. Nhưng nếu phải lựa CD của Sĩ Phú mà tôi thích nhất, thì chắc đó sẽ là “Còn chút gì để nhớ”.
“Còn chút gì để nhớ” là CD được thực hiện chỉ 3 tuần trước khi Sĩ Phú ra đi vĩnh viễn, được ra mắt tại vũ trường Majestic vào năm 2000. Thời điểm đó, CD này gây được tiếng vang khá lớn trong cộng đồng âm nhạc hải ngoại. Buổi ra mắt CD có sự góp mặt của phần lớn các tên tuổi nổi tiếng nhất trong nền nhạc hải ngoại thời bấy giờ. Thật ra, CD này không phải tập hợp tất cả những bài hay nhất của Sĩ Phú (theo ý tôi), nhưng có những bài mà có lẽ với tôi, nghe ca sĩ nào khác trình bày cũng thấy không hay được bằng nữa.
Sáng thứ 2 đầu tuần, tới công ty, vừa uống cafe vừa nghe lại CD này và đọc lời của Du Tử Lê:
Nếu ta có thể hình dung mỗi tiếng hát tự thân là một nhan sắc; thì sớm, muộn gì, nắng, mưa cũng sẽ mang đến cho ta một, hay nhiều phó bản.
Với sức sống ngồn ngộn bình minh của những lên đường rói tươi, và, với kỹ thuật, đôi khi phó bản đã làm mờ, lu; thậm chí, đẩy lui chính bản vào quên lãng. Nhưng, tiếng hát Sĩ Phú, trong cảm nhận của tôi, không chỉ là một nhan sắc có lấy cho nó một thời, rực rỡ; mà, hằng hàng riêng, lẻ.
Hơn ba mươi năm kể từ ngày tiếng hát Sĩ Phú chợt cất lên, nhu một viễn du bốc đồng hạnh phúc và, khổ đau cùng lúc, đã trôi qua.
Hơn ba mươi năm, tôi nghĩ, dù cho nhận, biết; nắng, mưa dường như bất lực, hay lú lẫn chối bỏ thói quen hăm hở tạo, sinh phó bản.
Cũng có thế, tự căn bản, nắng mưa đã bẵng quên tạo sẵn mẫu mã, trước khi gửi vào tiếng hát Sĩ Phú, một nhan sắc…
Nên tiếng hát kia, nhan sắc nọ, sẽ mãi còn, như một tình yêu đời, đời đi tìm trái tim thất lạc, của chính nó.
Thế là quá đủ để bắt đầu một tuần mới rồi. Hi`.