Mini album mới nhất của Hương Tràm – quán quân Giọng Hát Việt mùa đầu tiên.
Album này nằm trên trang chủ của Zing và nhaccuatui cả mấy tuần nay. Với một thằng ngày nào cũng phải vào Zing để nghe các oppa hát như mình thì thấy album này ngứa mắt lắm. Chắc một phần do mình ghét kiểu mini album, tung ra một album có 3 bài thì tung ra làm giè, nghe chẳng đã tai gì hết. Vì lẽ đó tới hôm nay, nhân dịp phải lái xe đi công chuyện, cần tìm gì đó để nghe trong vòng 20′, mình mới nghe qua album này.
Album có 3 bài: Với em là mãi mãi, Trăng dưới chân mình và Ngại ngùng, theo đúng thứ tự. Nhiều người thích thú và quan tâm ca khúc đầu tiên và ca khúc cuối cùng, vì chúng nổi hơn. “Ngại ngùng” từng đoạt giải-gì-đó và thu hút được nhiều chú ý vài tháng gần đây, trong khi đó “Với em là mãi mãi” hay được báo chí thổi phồng lên như một trong những bản pop ballad đẹp ơi nà đẹp mà nhạc sĩ Hồ Hoài Anh viết riêng và để cho Hương Tràm hát độc quyền. Nghe oách nhỉ?
Tuy nhiên, ca khúc mình muốn nghe đầu tiên là “Trăng dưới chân mình” của Trần Lê Quỳnh.
“Trăng dưới chân mình” giống như các ca khúc khác của Trần Lê Quỳnh: đẹp, thắm thiết và bình dị. Tuy nhiên, không hiểu sao “Trăng dưới chân mình” không nổi bằng các ca khúc khác của anh. Mình nghe “Trăng dưới chân mình” và ấn tượng bởi giọng hát của Ngọc Anh (trong album Đóa hoa nở muộn – chẹp, có thời gian chắc cũng sẽ viết cảm nhận ngắn) – một trong những giọng ca nữ rất đẹp, và gần đây là ở Paris By Night 106, Thu Phương trình bày cũng đạt.
Mình thích Hương Tràm hát bài “Trăng dưới chân mình” lắm. Mình cũng ngạc nhiên là sao Hương Tràm chọn ‘Với em là mãi mãi’ làm tên album, hay chọn bài ‘Ngại ngùng’ như là át chủ bài mà không chọn ‘Trăng dưới chân mình’. Bài này Thu Phương hát đạt, Ngọc Anh hát hoàn hảo, còn Hương Tràm hát hay kinh hoàng.
Nghe đi nghe lại, vẫn cứ tới câu
Tưởng như em gặp lại anh, trong đêm xanh, nép vào vai anh nghe tiếng anh cười.
và cái chất giọng nghẹn nhẹ khi Hương Tràm hát
Ở một thế giới thật xa, em mơ mình có anh.
là lại thấy thích không tả nổi