Người ta xưa nay luôn thích nhạc buồn. Phải chăng những giọt nước mắt luôn dễ mang lại rung động hơn những nụ cười?
Một trong những bài hát nổi tiếng đầu tiên của nền nhạc tình Việt Nam là Biệt Ly của Dzoãn Mẫn. Ngày đó thanh thiếu niên Hà Thành ai cũng đua nhau hát bài này.
Không phải tất cả họ đều từng trải qua biệt ly.
Người ta nhìn biệt ly theo những cách hoàn toàn khác nhau. Người ác tâm thì nhìn vào biệt ly để tự hão rằng mình may mắn hơn người khác. Đó âu cũng là một cách để che giấu nỗi lo lắng khi nghĩ về chính bản thân mình, chính cuộc tình của mình.
Lại có những người, như tôi, học được nhiều điều khác từ biệt ly…
***
Tôi khi chat với một cô bé, nghe cô ấy đang chán nản về quá trình tìm việc của mình, tôi có trích dẫn một câu đại loại trong một bài hát nổi tiếng của Aerosmith: Life is a journey, not a destination để tặng cô.
Đích đến của cuộc đời, nào ai biết? Con người ta sống chỉ có vài chục năm, sau đó có luân hồi, có kiếp sau hay mãi tan thành một hạt bụi, hòa mình vào hư vô thì vĩnh viễn là câu hỏi không có lời trả lời.
Cuộc đời này là một hành trình ngắn ngủi, nhưng tình yêu thì không bao giờ là ngắn ngủi.
Năm 16 tuổi, tôi tình cờ nghe Bên cầu biên giới của nhạc sĩ Phạm Duy. Sau này khi trả lời phỏng vấn về bài hát này, ông có nói đại loại: Biên giới lớn nhất chính là biên giới trong lòng người…
Con người ta đi trong cuộc đời mình, đi qua những con đường tình khác nhau, bằng nhiều cách khác nhau. Cái cách người ta yêu, tuy không nhiều, nhưng thể hiện cách mà người ta nhìn cuộc đời.
Tôi chọn người yêu, không chọn cách thức yêu.
***
Từ đau khổ của những biệt ly – đó có thể là sinh tử biệt ly như của một cô bé mà tôi từng theo đuổi, đó có thể là tình cảm suốt bảy năm trời đằng đẵng cũng đi về hai chữ biệt ly như chuyện của một bé mà tôi đã quen từ lâu; hoặc giả đó là biệt ly mà chính tôi đã trải qua, tôi học được cách không bao giờ lo nghĩ về biệt ly, chỉ toàn tâm toàn ý cho hiện tại trước mắt.
Đừng bao giờ e sợ biệt ly. Người ta chỉ biệt ly, khi lòng người ta thay đổi…
p/s: image from http://www.lhemon.com/.
“Vở diễn biệt ly sau cùng đã trở thành ly biệt thật…”
Em không sợ biệt ly, chỉ sợ khoảng cách. Vì khoảng cách làm lòng người ta thay đổi…