Các cửa hàng lưu niệm ở Texas mỗi lần nhìn vào doanh số bán hàng của mình có lẽ sẽ cần phải cảm ơn Davy Crockett. Câu nói cách đây gần 200 năm của Davy, giờ trở thành một trong những câu được in nhiều nhất trên các áo thun, li, cốc… ở xứ sở cao bồi này.
Người ta thường ít ai muốn tới Texas – một vùng đất đầy nắng và gió; vùng đất của những cánh đồng rơm vàng cái màu vàng cháy khen khét, của những đồng hoang đầy sỏi đá.
Miền Viễn Tây được khắc họa qua các bộ phim cao bồi của Hollywood luôn là nơi của những kẻ ngoài vòng pháp luật, những tướng cướp liều lĩnh, những tay săn tiền thưởng sống trên đầu ngọn súng, lúc nào cũng đùa giỡn với mạng sống của mình. Lạ kì thay, tôi lại bị cuốn hút bởi cái khung cảnh của miền Viễn Tây hơn là những cảnh đẹp thanh bình, lung linh khi xem film ngay từ lúc nhỏ. Phải chăng, chủ nghĩa anh hùng ngang tàng luôn dễ đi vào lòng người hơn?
Texas cũng giống như đại mạc trong Xạ Điêu anh hùng truyện của Kim Dung, hay trong các cuốn truyện sến đầy nước mắt của Thương Nguyệt, đầy khắc nghiệt nhưng cũng đẹp nét đẹp của sự hoang dại.
***
Ngày mà Yahoo Answer còn được kha khá người quan tâm, đại loại có một câu hỏi được nhiều người tham gia thảo luận: người dân ở tiểu bang nào liều lĩnh nhất? Câu trả lời chiếm đa số là: Texas. Chẳng phải vậy mà người ta hay nói: lái xe như bọn Texas ấy sao?
Ngay đầu đường vào căn nhà tôi đang ở là một ngôi nhà nhỏ, xung quanh trồng đầy hoa. Một ngày nọ, khi cùng Charles đi làm về, chúng tôi thấy một ông cụ đầu tóc đã bạc phơ, đang ngồi lau súng trước cửa nhà. Charles và tôi về nhà cất xe, và đi bộ tới trò chuyện với ông cụ. Ông cụ đem khoe một loạt khẩu súng và nói:
– Ngày nào tôi cũng ngồi trước nhà lau súng thế này đấy. Bọn nào có ý đồ xấu đi ngang qua, thì bọn chúng tốt hơn là nên biết một điều: tôi chả sợ cái con mẹ gì hết; bọn nào thử tới cướp xem tôi có bắn chết bọn khốn đó ngay trước ngưỡng cửa nhà không?
Đấy, người Texas rất liều, và dường như chả biết sợ là gì…
***
Tôi không phải là người ngang tàng. Tôi nhát và sợ chết lắm. Nhưng tôi thích cái vùng đất đầy nóng nực này. Tôi thích con người ở đây, nóng nảy nhưng rất thẳng thắn, sòng phẳng. Đặc biệt, tôi thích cái cảm giác ngồi trong xe, mở toang cửa kính, một tay cầm lái, tay cầm li cafe đen đậm đặc, phóng vù vù qua những con đường nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo, trên đầu là mặt trời chói gắt, nhưng mây rất trắng, và trời rất trong, trong tiếng nhạc ầm ầm đầy chát chúa…
Cảm giác đầy tự do, đầy phóng khoáng, như không bị bất cứ gì ràng buộc. Không vui, không buồn, không nhớ, không đau. Chỉ có bản thân mình là duy nhất.
B.l.u.e.
best feeling does not last long