Em gọi tôi là Sài Gòn của em, nhưng tôi chưa hề gọi em lại là Hà Nội của anh. Việt Nam chỉ có một thủ đô Hà Nội, không có nghĩa là tôi chỉ có quyền gọi duy nhất một-cô-bé-nào-đó là Hà Nội của anh. Không, không ai cản được tôi nếu tôi muốn. Tôi không gọi, chỉ vì tôi thành thật.
***
Em buzz YM đúng lúc tôi đang loay hoay quét nhà. Khi tôi ngó vào màn hình máy tính thì em đã out, chỉ còn vài dòng chữ để lại:
Sài Gòn của em!
Em không chờ anh, em sắp lấy chồng…
Tôi nhắn vội em câu thơ của Đồng Đức Bốn: em có bỏ chồng về ở với tôi không? từ đó đến giờ, và chưa thấy em trả lời. Có thể em quá bận bịu với việc chuẩn bị tổ chức đám cưới. Hoặc giả chồng em – một con quái vật hung tợn, cấm không cho em vào YM để chat với tôi. (À, tôi không biết mặt chồng sắp cưới của em, nhưng tôi mặc định tất cả người yêu hiện tại của người yêu cũ của tôi ngày xưa đều là quái vật hung tợn. Và tôi, đau đớn thay, đã thua trong công cuộc đi hái nấm để giải cứu công chúa – là em, dù không phải em nào tôi quen cũng xinh như công chúa).
***
Cô bé Hà Nội kia, tôi chắc là chỉ tầm vài tháng sau là cô đã quên ngay việc cô từng gọi một thằng con trai xa lạ nào đó là “Sài Gòn của em”.
Còn tôi, tôi là người thành thật. Người thành thật có thể tán hơn một cô gái tại một thời điểm. Nhưng người thành thật thì không thể gọi hơn một cô là Hà Nội của anh. Chính ra là phải dùng từ “nào khác”. Mà thôi, đằng nào cũng quan trọng quái gì đâu.
B.l.u.e.
nàng đòi may áo cưới màu Hoa Cà cho em…
Chỉ là tôi thấy giống với hoàn cảnh của mình một chút thôi…
Tôi cũng yêu một chàng trai Sài Gòn, và chúng tôi cũng cách xa nhau hơn một ngàn cây số.
Tôi vẫn chờ người ấy ở đất Tràng An. Khi nào chúng tôi sẽ tìm về bên nhau, tôi cũng không biết…
Tôi cũng thích màu xanh. Người ấy của tôi cũng thích màu xanh. Hy vọng chăng?
Xin lỗi nếu làm phiền.
Phiền gì đâu :p Chúc cho chuyện tình cảm của bạn tốt đẹp 🙂