Hôm qua chat với S, đang ngồi chém gió một hồi về thần tượng muôn thuở là anh Phúc và chị Thy thì S gởi cho anh nghe bài Tri hop gì đó liên quan đến biển. Anh thở dài:
– I miss my hometown so much…
S lại gởi tiếp cho anh vài tấm hình chụp Vũng Tàu. Đột nhiên lại nhớ câu hát:
Em đâu phải là chiều
Mà nhuộm anh đến tím
da diết.
Cái mùi cố hương luôn là thứ dễ quyến rũ người ta nhất. Có lẽ còn xếp trên cả mùi nước hoa mà các cô gái thường xịt vào giữa khe ngực.
À, trên cả mùi ngực em chín tới nữa…
***
Bạn hỏi anh:
– Sao dạo này last.fm chỉ toàn thấy Bob Dylan thế?
GS có từng truyền cho anh kinh nghiệm khi tán gái là phải giả vờ nghe mấy bài nhạc xưa xưa. Vì gái nào cũng thích những thứ được phủ lên một lớp bụi thời gian rất nhẹ – dù điều nghịch lý là chúng ở rất ư là sạch. Nhưng, anh có thể khẳng định, anh nghe Bob Dylan cả ngày ở công ty, và nghe The Police, Poison, Cinderella… trên đường đi, là vì anh cảm thấy nó phù hợp với anh. Chứ như anh bây giờ, gái theo nhiều đến mức lấy quạt Ba Tiêu quạt đuổi đi còn không hết, nói gì tới việc phải đi tán gái. Anh xạo đấy.
Nhạc của Bob Dylan có thứ mà anh thích vào thời điểm này: tĩnh lặng và gợi nhớ, như những bản du ca của một gã lêu lỏng, vác cây guitar rong ruổi trên các con đường xuyên bang đất bụi mịt mù…
***
Khi lòng người ta tĩnh lặng, người ta có thể ngồi hàng giở trước bể bơi đầy nắng, nhìn hai chú chó chạy tung tăng vui đùa, chỉ với cái iPod cũ kĩ phát ra thứ nhạc trữ tình đến mức sến đặc và chai beer có độ cồn ít đến đáng thương.
Khi lòng người ta tĩnh lặng, giữa một đống phim trên kệ, người ta không phân vân bỏ qua những cuốn phim kinh dị, hành động… và chọn “Love Story” chỉ vì câu “Love means never having to say you’re sorry.” trên bìa đĩa.
Khi lòng người ta tĩnh lặng, giữa bản giao hưởng của loài dế lúc buổi đêm, người ta vẫn có thể nghĩ rằng mình nghe thấy ngoài thềm có chiếc lá rơi…
***
À, khi người ta tĩnh lặng, người ta viết – chẳng – có – nội – dung gì hết.
B.l.u.e
Các cô gái không thường xịt nước hoa vào khe ngực.
Chỉ có số ít. Và trong đó, có một kẻ điên rồ như em. Xịt nước hoa nhưng không thích khoe mùi. Xịt nước hoa vào khe ngực, để phải ở thật gần mới thấy.
Thỉnh thoảng lặng, để lắng nghe tiếng trái tim mình thổn thức. Ngốc ạ!
Ướt át kinh 😐
mình đoán là Salty Sea nhỉ, còn cái thể loại bạn nói là Trip-hop :-w
mà mình toàn nghe nhạc LP giựt ầm ầm, mình chỉ bạn thế hồi nào :-w
Ừ thì Trip-hop, mình đã bảo mình không rành nhạc nước ngoài mà bạn cứ xỏ mình là sao?
Cách viết của OP làm tớ nhớ đến (hao hao) nhân vật Yazaki trong cuốn 69
Tình cờ khi search tên truyện “Anh có thích nước Mỹ không” thì ra trang này của em. Thật không ngờ một chàng trai còn trẻ mà lại có những suy nghĩ chín chắn và nhiều trải nghiệm như em. Rất thích ghé vào đây đọc, cứ viết tiếp nhé. Mỗi tội hơi buồn
😀
Em biết giấu nỗi nhớ vào đâu…
Hừ hừ hừ
@Em biết giấu nỗi nhớ vào đâu…: giấu vào giữa khe ngực đi em. Nhớ đặt một chút vào sau gáy để tóc che phủ. Để mùi hương nỗi nhớ cứ lẩn quất mà người ta chẳng biết ngọn nguồn từ đâu.
Khi lòng người ta tĩnh lặng, người ta lấy máy chụp ra tự xử và hí hoáy viết blog, hỉ? Nếu không chắc đã bắn game đùng đùng rồi.