Có rất nhiều người nghĩ rằng phải tỏ ra mình cô đơn vì đó là xu hướng thời đại. Những người đó mãi không thể hiểu cô đơn. Tôi chưa bao giờ muốn mình cô đơn, chỉ bởi vì tôi luôn phải nếm trải những nỗi cô đơn thật sự. Cô đơn hoàn toàn không dễ chịu chút nào.
Tôi sống trong đời được hơn 23 năm, kể từ khi có nhận thức, giây phút trống trải đối mặt với sự cô đơn luôn nhiều hơn lúc vui vẻ.
***
Tôi bắt đầu biết cô đơn là gì từ khi thấy những giọt nước mắt của mẹ. Theo thời gian, tôi càng ngày càng hiểu rõ cô đơn, những lúc nhà cửa ầm ỹ, bát đĩa bay loảng xoảng, tôi và chỉ mình tôi ngồi trong góc căn phòng tối.
Có một lần, người yêu đầu của tôi giận tôi vì lí do vớ vẩn nào đó, đúng dịp nhà tôi có chuyện. Tôi chỉ nói với cô: nhà H đang có chuyện, ngồi bên H tâm sự một xíu được không? Câu trả lời là không.
Tôi quen em. Và tôi xa em.
Xa em với tôi không đơn giản chỉ là mất đi một người yêu đúng nghĩa. Xa em đồng nghĩa với việc tôi lại bị bỏ lại một mình, ừ, chỉ một mình.
Có người hỏi tôi rằng, tại sao tôi lại chọc phá, tán tỉnh nhiều người thế. Tôi không tìm một người thay thế em – làm người yêu của tôi. Tôi chỉ tìm một người, có thể xoa dịu tôi…
…nhất là khi, tôi cảm thấy chán nản như lúc này.
Không còn ai. Không có ai.
-H.
Giá mà tôi còn nhớ cách khóc…
Bức tranh rất đẹp và rất hợp.
Không biết nói gì hơn : )
uh…
Đời cho ta thế…
Ta nghĩ mi nên tích cực lên một tí. Thái độ sống nó thay đổi hoàn cảnh sống chứ không phải ngược lại, IMO. Enjoy life, dude.
yep, i know
nhưng thỉnh thoảng có những lúc mọi thứ đi ngoài khả năng kiểm soát của mình
uhm, thả lỏng 1 chút rồi lại vào guồng là được
tự cổ anh hùng đa tịch mịch hehe
uhm, thả lỏng 1 chút rồi lại vào guồng là được
tự cổ anh hùng đa tịch mịch, nó là lẽ sống hehe
“Lao xao sóng vỗ ngọn tùng
Gian nan là nợ anh hùng phải vay”
Chỉ có điều, vay hoài nên đôi khi người quân tử không đủ đời để trả nợ, xoay xoạch phát sang làm tiểu nhân luôn :p ( trêu nhé )
Vui lên.
Viết lừa tình các em là hay.
Đồ con nít!