Những ngày gần đây anh phấn đấu để trở thành một người chồng tốt. Phấn đấu kiểu này cực lắm, nếu không vì em (dù anh chưa biết là em nào) thì anh bỏ cuộc rồi đấy. À, nhắc cho rõ, phấn đấu ở đây là học nấu ăn ấy.
Sau vài ngày ăn toàn những món cao lương mỹ vị do tự tay mình chế biến như thịt bò khét lẹt, cơm nấu hơi khê, canh chua toàn nước… anh quyết định đổi không khí bằng cách ra ngoài ăn những món bình dân. Thế là anh và Charles lái xe đi chén BBQ.
***
Trên đường lái xe về, gió thổi lồng lộng. Charles đột nhiên nhìn anh gườm gườm và nói: Chuẩn bị, chuẩn bị tinh thần nghe bài hát tuyệt nhất thế gian.
Lại một bài hát heo như heo nữa – anh nghĩ.
Why can’t I get just one kiss?
Why can’t I get just one kiss?Why can’t I get just one screw?
Why can’t I get just one screw?Why can’t I get just one fuck?
Why can’t I get just one fuck?
Những bài hát hư hỏng, chỉ giành cho người hư hỏng nghe. Charles thì hư sẵn rồi, còn anh, vì anh nghe bài hư hỏng đó, nên anh mới hư theo.
Anh từng nói rằng ứ thèm nhớ em. Khi anh ngoan thì anh giữ lời. Khi anh hư, anh cố tình quên mất.
***
Charles có nhiều thú vui, có những thú vui tao nhã như bắn súng, lại có thú vui bạo lực như ngồi chơi với hai con chó nghịch ngợm. Lão ấy lại có những thú vui mà anh liệt vào hàng “heo lắm”. Như là thiên văn chẳng hạn.
Gọi là thiên văn cho oai, chứ thật ra là cả hai vác cái kính dòm trời (người ta gọi nó là kính viễn tưởng, nhầm, viễn vọng) ra đứng cạnh bể bơi, ngó khắp bầu trời, ngắm vẻ đẹp của những vì sao trong cái cảnh đôi lúc rét run người mỗi lần có cơn gió thổi qua.
Bữa đó, Charles giành kính đứng ngắm một ngôi sao có màu đỏ – mà ông cam đoan là UFO. Còn anh, dùng mắt thường ngắm trăng.
Trăng cô đơn, gió lạnh. Anh không lạnh, nhưng anh cô đơn.
***
Trên đường đi làm, anh đi ngang qua một đồng cỏ rất rộng, rộng ơi là rộng. Mỗi chiều về, khi mặt trời toả ra thứ ánh sáng nhàn nhạt, thường có một đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ. Cái thái độ hết sức là nhởn nhơ của đàn bò, không hiểu sao, lại như một liều thuốc xoá tan đi mọi mệt nhọc, căng thẳng trong anh.
Đó là những phút hiếm hoi anh thấy lòng thanh thản, bình yên. Anh thấy dưới ánh hoàng hôn đẹp mê người ấy, như lời hứa, anh nắm tay em, ngồi ngắm – mặt trời lặn…
B.l.u.e.
Lâu lắm mới thấy 1 entry bình yên thế này 😀
ý cô là bình thường anh hâm lắm à /:)
anh thì anh hiểu cái entry này như thế này, có một con bò trên cung trăng, một con bò khác ở dưới đất ngắm con bò trên cung trăng, và thế là một cộng một bằng hai con bò, lãng mạn tuyệt đỉnh, nhỉ <3
:”> anh không phải bò, nhưng cũng sẵn sàng giả vờ rằng mình ngu như bò (như gái). THế là chúng ta sẽ có 2 con bò. Có gái nào chịu không?
“Hỡi những con bò cái hãy dạng háng ra kẻo cuộc đời ngắn ngủi lắm” – Gabriel García Márquez (Cien Años de Soledad)
OP viết lừa tình thật ! Yêu Charles mất 😛
Ặx, mình đây lại không yêu T__T