Ai cũng ghét mệt mỏi. Anh cũng thế. Người ta ghét mệt mỏi, vì nó làm cho người ta uể oải, thiếu sinh khí. Anh ghét mệt mỏi, vì nó làm anh nhớ em.
Anh lết xác về khách sạn, cả người và trí óc đều mệt rã rời, tắm rửa xong là vội quăng ngay người lên tấm nệm to và êm ái. Anh mở máy lên, nghe nhạc, và đôi mắt lướt một cách đầy vô cảm qua dãy nick YM sáng trưng. Bao nhiêu nick online đấy, mấy nick có thể cùng anh chia sẻ mọi thứ?
Em bảo trong em, chẳng còn gì liên quan đến anh. Anh cũng gắng bảo mình thế. Mọi khi anh làm được, nhưng khi mệt mỏi thế này, anh không điều khiển được mình nữa.
Charles trên đường chở anh về có hỏi: “Thành phố nào ở Việt Nam mà mày thích nhất?” Anh hát “này em đã khóc, chiều mưa đỉnh cao” và cười rất bâng quơ…
B.l.u.e.