Tôi còn nhớ, Sài Gòn có một quán cafe rất lạ, nơi nhạc mở chỉ như tiếng muỗi vo ve. Có dịp ngồi nói chuyện với bác chủ quán, thì bác ấy cho biết:
Đó là thú vui khi nghe nhạc. Tình cờ, giai điệu, lời nhạc nào đó thủ thỉ rót vào tai, lại thấy rùng mình vì… ý nghĩa quá. Việc khám phá ra những thứ như vậy, mới hay chú à!
Tôi nghe Trịnh đúng kiểu như thế.
Hôm nay tình cờ tìm thấy một tập tin mà tôi đã tạo từ cách đây rất lâu, ghi lại những câu nhạc Trịnh mà tình cờ lọt vào tai tôi, và tôi thích. Đó không hẳn phải là những câu thật hay. Như đã nói, mọi thứ chỉ xoay quanh hai chữ “cảm xúc”.
Chẹp, xem nào…
***
– giật mình tỉnh ra ồ nắng lên rồi… (Bên Đời Hiu Quạnh)
– nghe trời gió lộng mà thương… (Biển nhớ)
trời ơi, hai chữ “mà thương” làm tôi run rẩy
– em đi bỏ lại con đường, bờ xa cỏ dại, vô thường nhớ em… (Em đi bỏ lại con đường)
rất thích cái ý “vô thường nhớ em”
– mùa xuân quá vội
mười năm tắm gội (Chiếc lá thu phai)
– bước chân nghe quen cũng buồn lạy trời xin còn tuổi xanh… (Chiều một mình qua phố)
hai chữ “lạy trời” nghe buồn quá
– có người lòng như khăn mới thêu… (Có một dòng sông đã qua đời)
vì nó từng là chữ kí của một người tôi rất quý
– những ngày ngồi rủ tóc âm u… (Cỏ xót xa đưa)
tôi ám ảnh câu này, như cách tôi ám ảnh người đàn bà giấu đêm vào trong tóc… – Hồng Thanh Quang
– đời đốt nến chia phôi
dù nhớ thương cũng hoài… (Còn Có Bao Ngày)
lạp chúc thành hôi lệ thuỷ can. Đúng là có nhớ thương thế nào, có đốt cạn tâm can, cũng chỉ hoài công
– tay măng trôi trên vùng tóc dài… (Còn tuổi nào cho em)
nhớ tới Ai nhớ ngàn năm một ngón tay? – Du Tử Lê
– địa đàng còn in dấu chân bước quên… (Dấu Chân Địa Đàng)
– vì em đã mang lời khấn nhỏ
bỏ tôi đứng bên đời kia… (Đêm Thấy Ta Là Thác Đổ)
lần đó là đang ngồi ở cafe sách, đọc ngấu nghiến “Cô đơn trên mạng” – cuốn sách cuối cùng tôi tặng em, thì câu này thình lình ập tới
– ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau… (Diễm Xưa)
:-p
– sen buồn một mình
em buồn đền trọn mối tình… (Đoá hoa vô thường)
một trong những bài đảo điên, mê cung dài dằng dặc, hơn chín phút rưỡi. Chỉ một chữ “đền”, đã đủ khiến tôi ngơ ngẩn
em buồn đền trọn mối tình…
– Hà Nội mùa thu tràn nỗi nhớ
không bởi vì em hay vì em
(Đoản khúc thu Hà Nội)
– đàn bò bỗng thấy buồn, bỗng thấy buồn
rồi một hôm đứng mơ mây ngàn
(Du Mục)
– giấc ngủ chưa tròn mẹ bỏ tôi đi
gối lệch chăn mòn mẹ bỏ con đi
(Đường Xa Vạn Dặm – Mẹ Bỏ Con Đi)
cho một thoáng rùng mình. Cảm giác hệt như khi nghe W.A.S.P trong concept album “The Crimson Idol” kinh điển:
Remember me? You can’t save me
Mama you never needed me
No crimson king, look in my eye, you’ll see
Mama I’m lonely, it’s only me, only me
– gia tài của mẹ, một lũ bội tình… (Gia tài của mẹ)
nghe bài này từ những hồi còn rất nhỏ, khi chưa hiểu sự đời. Sau này mỗi khi nghe lại, tuổi càng nhiều, càng thấy sợ.
– trắng lên môi sầu
nghìn đời trông nhau… (Gọi đời lên mau)
tự nhiên nhớ tới bốn từ mùa thu tóc trắng…
– tin buồn từ ngày mẹ cho mang nặng kiếp người… (Gọi Tên Bốn Mùa)
– cho tay em dài
gầy thêm nắng mai
(Hạ trắng)
chỉ thích mỗi chữ “gầy” thôi
– bạn bè rời xa chăn chiếu… (Lời Buồn Thánh)
– đường đời xa lắm nhé
em không nhớ tôi sao?
(Môi hồng đào)
– nay em đã khóc, chiều mưa đỉnh cao… (Mưa hồng)
câu thích nghe nhất trong tất cả các câu nhạc Trịnh. Chỉ đơn giản là tôi nghĩ về một chiều mưa ở Đà Lạt…
– màu nắng hay là màu mắt em… (nắng thuỷ tinh)
một buổi sớm bình thường, khi từ dưới nước ngoi lên, nhìn màu nắng rọi vàng lấp lánh tràn ngập cả bể bơi, tôi thấy mắt mình đỏ hoe…
– đời đã quen với những kiếp xa nhau… (Này em có nhớ)
– trên da thơm, vết máu loang dần (người con gái Việt Nam da vàng)
– chiều tím loang vỉa hè
và gió hôn tóc thề… (Nhìn Những Mùa Thu Đi)
– từ lúc đưa em về
là biết xa nghìn trùng…
(Như Cánh Vạc Bay)
ngày tiễn em ra sân bay, trên con đường về nhà, mưa trắng trời, dường như tôi đã khóc…
– thôi về đi
đường trần đâu có gì
(Phôi Pha)
– ngoài phố mùa Đông
đôi môi em là đốm lửa hồng…
(Ru Đời Đi Nhé)
– bàn tay em năm ngón anh ru ngàn năm… (Ru Em Từng Ngón Xuân Nồng)
– môi nào hãy còn thơm, cho ta phơi cuộc tình… (Ru Ta Ngậm Ngùi)
thích cái cách dùng “phơi cuộc tình”
hôm nay tình cờ thấy clip này trên youtube: http://www.youtube.com/watch?v=LSFwPpIokfw
tôi đã già rồi, mong manh quá, yếu đuối quá, em ơi!
– ru em ngồi yên đấy, tôi tìm cuộc tình cho… (Ru Tình)
– ta thấy em đang ngồi khóc khi rừng chiều đổ mưa… (Rừng Xưa Đã Khép)
– đóa hoa hồng
tàn hôn lên môi
em gầy ngón dài…
(Tuổi đá buồn)
– người em thương mưa ngâu
hay khóc sầu nhân thế
(Ướt mi)
– trả nợ một đời em đã phụ tôi… (Xin Trả Nợ Người)
***
080210
B.l.u.e
.
Rồi phải trở về trời
Rồi phải rơi xuống đất..