Hồi đấy, có một bé tán anh, gửi cho anh câu ca dao
Chẳng tham nhà ngói rung rinh,
Tham vì một nỗi anh xinh miệng cười.
với lời nhận xét: em thích nhìn anh cười lắm.
Thời gian xô đẩy, đẩy xô, xô qua xô lại hồi anh và bé ấy mất liên lạc. Đến gần đây, tình cờ phát hiện ra nhau, bé ấy nhìn hình anh, ngoài khen anh đẹp trai vẫn như xưa (dĩ nhiên rồi) thì có nhận xét: sao em không thấy anh cười nữa?
***
Ngày ấy, khi anh còn ngây thơ và trong trắng (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng), anh mới chập chững biết yêu, anh tập đọc thơ Vũ Hoàng Chương.
Khi anh hỏi em sao không viết thư hay tặng thiệp cho anh (khổ, anh là con người theo chủ nghĩa vật chất), em mỉm cười bảo:
– Dịp lễ nào em chả viết thiệp cho anh. Em gom lại thành một mớ, chờ sau này đưa anh luôn một thể.
Thế rồi, mình chia tay. Ngay cả câu thơ của cụ Chương mà anh từng rất thích, anh cũng không có được
Tình mười năm còn lại mấy tờ thư!
Nếu em quả thật có viết như lời em nói, chắc giờ đây, em đã đốt nó thành tro, để quên tình anh cho trọn rồi, em nhỉ?
Đêm cuối cùng anh ở Việt Nam, câu thơ duy nhất anh nghĩ đến là thơ của Vũ Hoàng Chương
Đời vắng em rồi, say với ai?
***
Anh không yêu mùa thu! Vì vốn dĩ cái xứ mà anh trải qua hơn một phần ba đời người không có mùa thu. Nhưng anh lại rất thích nghe các bài hát về thu. Do vậy, anh tìm đến và thích nhạc Đoàn Chuẩn – Từ Linh như là một lẽ tất dĩ ngẫu.
Đoàn Chuẩn luôn tự nhận mình là “tay mơ” trong cả lãnh vực sáng tác lẫn tình yêu. Ông là một thí dụ điển hình nhất cho hai chữ “nghệ sĩ”, cả về sáng tác lẫn cuộc đời của mình.
Nhạc của Đoàn Chuẩn thơ như thu, nhẹ như thu, và cũng buồn như mùa thu.
Đoàn Chuẩn xuất thân là một tay đàn Hạ Uy Cầm có tiếng ngoài miền Bắc bấy giờ. Hạ Uy Cầm cơ bản vẫn là một loại guitar, nhưng được một tay lính Mỹ gốc Tây Ban Nha cải tiến, nên có chút khác biệt. Tiếng Hạ Uy Cầm nghe réo rắt hơn. Người ta nói sau khi bài hát đã chấm dứt, vẫn còn văng vẳng đâu đó trong không gian chút tơ âm còn sót lại.
Nhạc của Đoàn Chuẩn réo rắt, tiết tấu chậm rãi, từ từ, đôi lúc đến khó chịu. Thường nghe nhạc của ông, nghe lần đầu là đã biết mình có thích được hay không, hầu như không có khái niệm tập nghe từ từ cho thấm.
***
Có một bài của Đoàn Chuẩn dùng ý câu thơ Vũ Hoàng Chương mà anh rất thích. Đấy là câu cuối cùng của bài Lá đổ muôn chiều: Nhớ nhau đành tìm trong tiếng hát/ Đời vắng em rồi vui với ai?
Em nhỉ?
280210
B.l.u.e.
Toc mai soi van soi dai. Lay nhau chang dang thuong hoai ngan nam..
Anh về gom lại thư em cả nghìn trang giấy mỏng xanh màu
Gom cả áo lạnh ngày xưa anh đem ra đốt thành tro tàn
Cho người xưa khỏi phân vân khi ngồi đan áo cho tình mới…
thích câu này hơn:
Tình mười năm còn lại chút này đây!
xD