Khi anh phát hiện bạn gái đầu tiên của anh cặp với thằng bạn anh, việc duy nhất anh làm là không làm gì cả. Ngay cả cái dũng khí nhấc fone lên, quay số, yêu cầu một lời khẳng định cho rõ ràng, hay chí ít là chửi một chập vào mặt cô ấy rồi cúp máy anh cũng không dám làm.
————————-
Cái ngày mà anh ngồi ở Hồ Gươm đầy lộng gió gọi điện cho cô trước khi ra sân bay Nội Bài, anh còn nhớ cô nói với anh: anh về lại Sài Gòn rồi nhớ đừng quên em đó, anh hứa đi…. Anh hứa.
Cô cũng từng hứa với anh, sẽ không như cô ấy, phản bội anh như thế.
Chí ít đến giờ anh vẫn còn giữ lời hứa của mình (dù cái khoảng cách anh di chuyển gấp rất nhiều lần cái một ngàn bảy trăm kilomet ấy).
————————-
Bài cuối cùng cô gởi cho anh qua mail, là bài “Con đường màu xanh” của Lê Hiếu, trước khi cô bỏ anh ra đi, cũng theo một người mà anh từng gọi là bạn.
Khi anh phát hiện cô cặp với thằng bạn anh, việc duy nhất anh làm là nhấc điện thoại lên gọi cho cô. Lần đó anh tự nhủ, thế nào cũng phải quát vào mặt cô, dù trước đó cô là người mà anh yêu hơn chính bản thân mình. Anh tự mắng nhiếc mình mỗi khi nghĩ đến việc rùn tay lại.
Nhưng thằng hèn thì muôn đời là thằng hèn, cái dũng khí của anh tan biến, khi nhận ra đằng sau tiếng nức nở của cô là nhạc nền cái bài khốn nạn đó, bài mà trong những đêm thức trắng sau sự kiện ấy anh để chế độ repeat cả đêm.
————————-
Anh xem Paris By Night 98, tới bài “Con đường màu xanh”, tự nhiên anh – vô cùng ngạc nhiên, anh nảy ra cái dũng khí ấy, nhưng là dũng khí để nói rằng: anh vẫn còn rất nhớ cô…
Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
Tôi đui mù cho thỏa dạ yêu em
(Bùi Giáng)
Si ngốc!
221209
B.l.u.e.
Mỗi lần nghe lại, chỉ muốn bật khóc…
Đừng khóc, anh!
Có nhiều khi em nhận ra, khóc xong rồi, thì nỗi đau ấy cũng vơi đi, và chúng nhạt nhòa dần, cứ giữ lại trong tim anh ấy. Để luôn biết rằng, anh đã từng yêu như thế, thẳm sâu như thế :* Anh ngủ ngoan
stupid!
hi` :d