Cái chất progressive đầy ma quái trong các thể loại nhạc rock chưa bao giờ khiến em thôi say mê. Em bắt đầu nghe prog từ concept album hoàn hảo Streets: A Rock Opera của Savatage. Và kể từ đó, em nghe prog nhiều hơn hẳn so với các thể loại nhạc khác (trong cùng dòng Rock).
Em không dám nói mình rành về prog, bởi em thường chỉ nghe đi nghe lại vài band mình tâm đắc. Trước giờ, nếu có chị gái nào nhờ em tư vấn ý kiến xem nên nghe album nào trong hằng hà vô số các tuyệt phẩm của dòng nhạc này, thì với xuất phát điểm ban đầu là cái thế giới hẹp như mắt con ếch nhìn bầu trời qua miệng giếng của em, em sẽ không ngần ngại bảo chị gái ấy rằng: album đầu tiên nên nghe là Morningrise của ông hoàng Metal thời điểm hiện tại: Opeth (em thích bài To Bid You Farewell trong album này vật vã), kế tiếp là concept album kinh điển The Wall của mấy bác Pink Floyd.
Giờ đây, nếu có chị nào hỏi em câu như trên, em sẽ đưa ra một cái tên khác: Burn The Sun của Ark.
Ark là một cái tên lạ thật lạ, lạ như bản thân ý nghĩa của chữ “lạ” khi tra trong từ điển. Khi em đang khoác vai thằng bạn Google của em đi lang thang khắp chốn Internet để tìm hiểu thêm thông tin về các band nhạc Prog, em tình cờ bắt gặp bọn này. Ấn tượng đầu tiên của em về các bạn này là các bạn ấy được đa phần các metalhead đánh giá rất cao, và nhìn đội hình của Ark, chỉ thốt lên được câu (như hồi em còn chơi game Võ Lâm Truyền Kỳ chúng nó hay nói): khủng.
Guitarist Tore Østby (Conception, DC Cooper, Giant’s Playground, Hypose, Redrum, Headcrash)
Drummer John Macaluso (TNT, Riot, Spread Eagle, Alex Masi, Yngwie Malmsteen, Powermad)
Vocal Jørn Lande (The Snakes, Masterplan)
Bassist Randy Coven (Steve Vai, Steve Morse)
Keyboard Mats Olaussen (Yngwie Malmsteen)
Ark là ý tưởng của John Macaluso và Tore Østby khi không hẹn mà gặp, band của hai chú này tan rã gần gần một thời điểm. Ngoài lề xíu, band Conception có hai xương sống là anh Tore và Khan, thì một lập nên Ark, một rất thành công với Kamelot sau này. Quay trở lại, Ark được thành lập bởi đội hình toàn những tay sừng sỏ, thì điều đương nhiên là sau debut album có cái tên trùng với tên band phát hành năm 1999, các metalhead có quyền trông ngóng, mong chờ sự ra đời của một tuyệt phẩm (như đã từng ngây ngất với Beethoven’s Last Night của Trans-Siberian Orchestra hay Metal Opera của Avantasia – cũng là những dự án tập hợp các tay kì cựu). Burn The Sun ra đời năm 2001 đã không làm mọi người thất vọng.
Em phải gọi chất prog trong Burn The Sun là gì nhỉ? Nó kĩ thuật hơn so với hầu hết các album cùng thể loại khác. Người ta nói Images And Words của Dream Theater là album có giai điệu réo rắt và tuyệt mỹ nhất, nhưng cá nhân em cho rằng, nếu đem so với Burn The Sun, thì vẫn thua một chút. Dĩ nhiên, Dream Theater với anh John Petrucci lừng lẫy, gẩy guitar nhanh kinh khủng (chuyện, anh ấy có tên trong top shredders of all time mà), thì ắt sẽ hơn so về mặt giai điệu chung của từng bài. Nhưng nguyên nhân em đánh giá Ark cao hơn, là bởi sự kết hợp nhuần nhuyễn quá nhiều phong cách chơi nhạc trong album này, và cái nào cũng đều đạt đến mức hay của nó.
Burn The Sun có gì đó rất mạnh mẽ của Hard Rock (chả hiểu sao ở vài track em lại nghe có âm hưởng của GnR và cả Led nữa mới kinh), sự nhẹ nhàng truyền cảm đầy chất jazz (tiên sư mấy anh, thử nghiệm hay đến thế cơ chứ), xen lẫn giữa những tiếng bass nặng trịch, những tiếng riff đậm chất Power Metal, là tiếng keyboard chạy đầy giai điệu, hay thỉnh thoảng là tiếng Acoustic Guitar, có khi là tiếng động rất lạ, như tiếng đồng xu rớt ở track 1, hoặc tiếng flamenco guitar và drum truyền cảm trong track mang âm hưởng Latin rõ rệt – Just A Little (track này nghe na ná Crazy của Seal quá). Khó tin được một band lại kết hợp sáng tạo nhiều phong cách đến như thế.
Điều đáng tiếc là tay guitar Tore được quá ít dịp để phô diễn tài năng, tuy vẫn có những pha solo guitar réo rắt, nhưng nhìn chung là vẫn ít so với tài năng kì cựu của anh. Điểm mà em thích duy nhất ở Tore trong album này là phát Flamenco Guitar ở track 6.
Giọng ca của tay vocal Jørn Lande cũng là một đề tài được tranh cãi khá nhiều ở các forum prog rock của bọn Tây nhợn. Ai đã từng nghe qua giọng hắn trong Masterplan thì đều phải công nhận tay này rất khá. Hắn có thể hát được nhiều chất giọng khác nhau, kiểu này thì khá giống anh Dani thần tượng của các bé tuổi teen trong Cradle of Filth , nhưng anh Dani toàn sử dụng phơ, so được thế nào với anh Jørn nhà em. Nhiều người không thích Jørn vì giọng của hắn là sự tổng hợp của quá nhiều vocal nổi tiếng, giống nhất là giọng David Coverdale của Deep Purple. Em thì nghe Deep Purple ít nên cũng không rõ, nhưng em vừa nghe qua thì thấy giọng anh này gần với Freddie Mercury của Queen đầy trầm cảm, hay ở track cuối của album thì lại tưởng như giọng Axl Rose trong Guns ‘N Roses.
Nếu những lời người ta nói rằng nguyên nhân Jørn rời khỏi Masterplan là do sự khác biệt trong quan điểm về sự sáng tạo là đúng, thì ắt hẳn gia nhập Ark là quyết định sáng suốt của anh. Burn the sun là sự trình diễn tuyệt hảo nhất của Jørn, độ truyền cảm, sự rung động mà giọng hát mang lại, dù cho đó có là những tiếng gằn dữ dằn, hay chất giọng latin đầy sôi động, hoặc đầy nhẹ nhàng, nức nở cũng đều khiến người nghe ngẩn ngơ.
Về các bài trong album, thì cá nhân em thích nhất Heal the waters (Cái khúc tiếng đồng xu rớt leng keng (5:50) kế đó là tiếng guitar nối tiếp nghe rất lạ, đầy sáng tạo.), Absolute Zero, Just a little, Missing you và đặc biệt là Silent is the rain.
Có hai ca khúc rock mà em nghe xong rất tiếc nuối, đầu tiên là bản ballad nhẹ nhàng Bao giờ cho đến mùa đông của band Rock Việt Smallfire, tiếp theo là Silent is the rain của Ark, vì cả hai đều quá ngắn. Khi cảm xúc đang được đẩy dâng lên ngùn ngụt, thì đột ngột bị cắt đứt, kết quả mang lại là sự bực dọc xen lẫn tiếc nuối.
Bỏ qua sự tiếc nuối ở cuối album, một vài track hơi nhạt ở giữa album thì nói tóm lại, Burn The Sun là một album prog hoàn hảo, một tuyệt tác đầy cá tính và có những nét rất đặc trưng trong dòng nhạc trước giờ đã có quá nhiều các album vàng làm lay động lòng người. Sự sáng tạo được phát huy đến mức cao nhất, giai điệu đẹp và quyến rũ mê người, lời nhạc và giọng ca truyền cảm, em chắc chắn rằng câu đầu tiên các anh chị thốt lên khi nghe hết album này sẽ là: cái quái gì mà tuyệt thế!
090909
B.l.u.e
p/s: link download album http://www.mediafire.com/?wbyzofft3t1.
Em ơi, sao em không đặt referred link vào text luôn mà phải chú thích. 🙁 Chú thích lại là text, lại phải copy paste. T__T unconvenient quá. T__T
Đã sửa he he 😀