Tại sao chưa có part III mà đã có part IV? Anh không biết đếm chăng? Gái nào hỏi câu này với anh, anh đè ra hôn cho ngạt thở chết thì thôi. Ờ, anh có hứng viết về phần IV trước thì viết thế thôi.
Đây là giai đoạn anh vừa học xong lớp 12, và nó kéo dài cho tới khi anh học gần xong bốn năm Đại học dài đằng đẵng.
IV – Võ Lâm Truyền Kỳ
“Nếu sau này anh và em chia tay, anh không biết mình có đủ dũng khí để bước qua những khung hình quen thuộc mà không có em không?”. Khi anh nói với con bé ấy câu này, anh nghĩ rằng mình đã biết câu trả lời. Nhưng tiếc thay, đó là câu trả lời trật lất.
Cái ngày mà chỉ còn mình anh, với những pixel-tuy-đẹp-nhưng-đầy-vô-cảm trên màn hình, anh biết rằng, đam mê của anh giành cho game Võ Lâm Truyền Kỳ đã cạn.
Người ta có thể dừng đam mê một thứ gì đó chỉ vì lí do rất đơn giản, các bạn tin anh đi.
Anh nhìn chung thuộc loại người ngẫu hứng, nhưng đôi khi anh nguyên tắc đến cùng cực. Cả một thời đam mê đến cuồng cháy của anh, cũng tàn lụi vì chính cái con người đầy nguyên tắc trong anh. Anh biết, sau này, sẽ chẳng còn game nào hay giai đoạn chơi game nào đủ quyến rũ anh như thế, khi mà điều mà anh đam mê nhất trong mọi điều đam mê, đã bỏ anh ra đi.
Có những điều mà người ta phải trải nghiệm mới biết. Anh viết những câu trên trong 4rum VLTK thì chắc chắn 100% đồng tình. Nhưng còn ở trên FB này, vài bạn trong friend list của anh mà anh biết đã bị bọn bồi bút ngu xuẩn nhồi nhét vào đầu những thứ đại loại “game online làm hư thế hệ trẻ”, “ranh giới ảo – thực”, “không nên sống trong thế giới ảo”… sẽ lớn tiếng phản đối ngay.
Anh ngẫm rằng anh cũng không nên tốn thời gian giải thích cho các bạn hiểu lí do tại sao rất đông người, đủ mọi thành phần trong xã hội, không phân biệt lứa tuổi, say mê, đắm mình vào cái thế giới ảo này. Nên nếu các bạn xem phần này là của một kẻ cuồng game, thì vâng, anh nhận, cúi đầu cám ơn và không dám phiền các bạn đọc tiếp những dòng vớ vẩn ở bên dưới…
Anh chơi Võ Lâm Truyền Kỳ (VLTK) từ những giây phút đầu tiên nó mở – ngày 12/06/2005. Lúc đó là thời điểm anh vừa mới thi xong tốt nghiệp lớp 12. Trong khi bạn bè vùi đầu vào ôn thi Đại học, thì anh chơi VLTK, chơi đến mức mà TieuMieu – một người bạn anh rất quí phải nói: “ta mà biết cún chơi game trong giai đoạn này, thì ta gặp char của cún ở đâu, sẽ giết ngay ở đó”.
Trầy trật mãi rồi anh cũng vào được Đại học với số điểm đáng thất vọng trong lớp cấp III của anh ngày ấy – 27 điểm, đến giờ nghĩ lại vẫn không hiểu mình làm bài thi kiểu gì với toàn hình ảnh Võ Lâm trong đầu. Thậm chí, anh đôi khi phân vân, liệu trong tờ giấy làm bài, mình có vẽ hình char VLTK của mình vào không nhỉ?
Những trải nghiệm ngày đầu chơi VLTK, đôi lúc nhìn lại, anh thấy nó cũng thú vị như khi anh từng bước khám phá đôi môi và nhiều thứ khác ở một người con gái, khi anh lần đầu cùng với cô ấy làm những chuyện mà ai cũng làm khi ở trong phòng vắng – đầy bỡ ngỡ trước những thứ vô cùng mới lạ, kiểu như
Lòng em như trang giấy thơm trắng ngần… (Trăng vỡ)
mỗi nét chữ viết lên, đều là những thứ đọng lại rất lâu dài.
————
Có những người chỉ vô tình bước qua nhau, nhưng để lại trong nhau những vết hằn trong vùng nhăn nheo của kí ức, mà đôi khi tình cờ nó hiện lên, lại khiến ta thấy bồi hồi thấy lạ.
Có những cái tên, mà đôi khi nghĩ lại, anh không biết họ có còn nhớ rằng, đã từng có thời gian rất vui vẻ cùng anh trong cái thế giới ảo đầy mê hoặc ấy, như thỉnh thoảng anh vẫn nhớ họ không?
Đôi khi, chỉ là party cùng nhau cày kéo, hay đổ máu giành bãi luyện thâu đêm, nhưng khi người ấy vì lí do nào đó mất liên lạc (do chuyển server, bận việc nghỉ chơi), thì lại thấy dâng tràn trong anh niềm hối tiếc khôn nguôi, như là mất đi một người bạn thật thụ.
Anh hay bực bội vì cảm giác, muốn viết rất nhiều nhưng không thể viết, do anh tự nhận rằng bản thân mình không phải là thằng dốt văn. Nhưng riêng lần này, anh không lấy làm bực, vì đơn giản, cái giai đoạn bốn năm qua chỉ như một cuốn băng video, mà anh muốn quay lại thời điểm nào cũng chỉ cần nhấn nút tua lại.
Bốn năm chơi game đầy đam mê của anh rồi cũng đã qua, chỉ còn những cái tên và kỉ niệm ở lại…
————
Anh nhận ra rằng, nếu cứ để cho mình cuốn theo dòng hồi tưởng thế này, thì chẳng bao giờ anh dứt được. Vì thế, sau một hồi xem porn chán chê, anh quyết định chuyển hướng sang viết về sự kiện và khoe khoang.
Anh mê game, nhưng đa phần chơi game dở như tró, à, anh chả biết rủ nó có thèm chơi với anh nữa không kìa. Chỉ có game VLTK này là ngoại lệ. Trong cộng đồng game thủ VLTK, đại loại anh cũng được kha khá người biết tới. Cái này bạn nào có chơi game VLTK thì vào làm chứng cho anh.
Anh chơi game tuy level yếu, nhưng được toàn cao thủ bảo kê. 4x thì cày trong Thiết tháp cùng LacTrungBi. 5x – 6x thì lẽo đẽo theo đuôi hội 5DG QuyVuong, fan, Lam. 6x – 8x thì đổ máu cùng TieuPhiYen, TieuPhiHiep ở Lâm Du Quan. Lên 8x thì cày cùng hội Gà Béo Ăn Hại. Sau giai đoạn 9x thì ở toạ độ huyền thoại 136/163 Trường Bạch Nam. Toạ độ này nổi tiếng đến mức đã từng có câu: 80% trận đánh lớn ở Thái Sơn giai đoạn sau này đều xuất phát từ bãi 136/163. TieuMieu còn nhớ không chị?
Lên tầm level 11x thì anh thành Đường Môn huyền cbn thoại rồi (à, sau khi _auduongphong_ nó nghỉ he he). Đợt ấy anh đánh Cửu Cung Phi Tinh đôi khi một tay phóng đồng tiền, một tay chỉ lên trời và than câu “hận đời vô đối”.
Đợt ấy, nếu Nhiếp Hồn là sở trường làm nên tên tuổi của _auduongphong_ ở Thái Sơn, Bão Vũ Lê Hoa gắn với oDocBatTruongPhu – Hành Sơn và HoangTuBD – Cửu Giang, Loạn Hoàn Kích dưới tay _max_love_ và than*dieu*dai*ca gây nên ác mộng ở các trận Tống Kim Thái Sơn, thì anh được nhiều người biết tới với chiêu Cửu Cung Phi Tinh.
Ngày còn lôi đài 16 người, trận nào hầu như anh cũng pk cao nhất. Đến mức bọn địch thủ toàn cho Thiên Vương ăn đại lực theo sau anh từ đầu đến cuối mà vẫn thất bại. Anh còn nhớ có lần đánh với Tiên*Tửu của Thiên Vương huyền thoại A_Phi, khi đánh xong anh A_Phi có pm và nói “chưa thấy Đường Môn nào đánh giỏi như em”. Cái lối đánh dùng Đường Môn Loạn Hoàn Kích giữ chân, Đường Môn Cửu Cung ăn đại lực kết thúc chính mà bang anh hay dùng, từng một thời là lối đánh chuẩn được nhiều bang dùng, sau khi anh có bài post giải thích về cách đánh này trên box Đường Môn. Bọn bang gì đó của HoangTuBD bên Cửu Giang cũng nổi tiếng với cách đánh này.
Hồi đấy bộ đồ anh đắp lên người là thuộc hàng độc nhất toàn server, chắc trong số bao nhiêu server, đếm không được mười bộ. Dây chuyền Thiên Quang max opt, Sâm Hoang gần max opt. Hồi đấy có mụ Thuý Yên bên server Ngọc Sơn qua lẽo đẽo theo sau, trả 6 triệu cho dây chuyền, 3 triệu cho Cửu Cung mà không bán, mặc dù thời đấy nghèo như tró. Nhưng nó là niềm tự hào của mình rồi, bán thế nào được, bán rồi lấy gì xưng bá giang hồ (giờ nghĩ lại thấy ngu quá he he).
Sau đấy, một thời gian anh qua Dược Sơn gầy dựng đội lôi đài bất bại, làm khiếp đảm cả server, cũng chủ yếu xoay quanh lối đánh Loạn Hoàn Kích và Cửu Cung Phi Tinh.
Anh cũng thuộc loại Đường Môn Cửu Cung có tên tuổi trong các trận đánh Tống Kim, với việc lên top thường xuyên khi đi Tống Kim ở Dược Sơn, đến mức Võ Đang Dược Sơn vừa thấy tên anh xuất hiện là chạy tán loạn. Anh còn nhớ thằng nhóc Võ Đang hạng 9 server Dược Sơn, trước giờ nổi tiếng láo, đứng trên ngựa đầu đỏ đầy pk và tuyên bố câu “thằng nào dám đánh tao?”. Anh không nói không rằng áp sát cho nó đúng một chiêu tất sát, từ đó nó cạch anh ra luôn.
Ngoài ra, anh còn khá nổi tiếng trong các trận solo. Điển hình là đập vỡ mặt không biết bao nhiêu chú Thiên Nhẫn Giáo chém gió trên 4rum. Thiên Nhẫn Giáo chỉ có duy nhất Lệ Ma Đoạt Hồn là nhỉnh hơn anh, vì lối đánh đặc trưng của dân săn boss miền Bắc (chú này là chỉ huy đội quân Hổ Báo săn boss huyền thoại Tương Giang), rất cù nhây và kiên nhẫn, còn lại có những chú như Sấm Sét Tây Bắc, vào tận box Đường Môn thách đấu, bị anh đập trận đầu than mạng lag, trận hai than đang bận uống nước, đập đến tỉ số 7-1 thì tiu nghỉu out acc.
À, thời ấy còn thằng đệ ThieuVan, và thằng nam_de nhudungroi của box Cái Bang, anh dùng Nhiếp Hồn đánh đến mức nó phải lên box Cái Bang hỏi phương pháp chống lại.
Sau này, song song với con Đường Môn bên Thái Sơn, cũng cày con Võ Đang có tên rất oách là Nguyệt Dị Tinh Tà bên Phong Sơn, nổi tiếng đến mức bọn bang chủ của một số bang trong server như Hoàng Lan Tiên Tử chạy theo suốt ngày mời vào đội lôi đài. Những ngày bên vùng đất loạn lạc Phong Sơn, anh cũng được kha khá người biết, với thành tích xoè máu và pk liên tục trên Trường Bạch Nam cùng hội nhà họ Dương, hội quán net của Hoàng Lan. Tiếc thay tới giờ mới chỉ gặp được lão Dương Thẩm Du, những người khác thì không có duyên gặp mặt.
Nhắc lại char bên Thái Sơn, hồi ấy anh bị bao nhiêu thằng chửi vụ chuyên gia cắn lén. Canh mấy chú Võ Đang đầu đỏ, nốc đại lực phi tốc, bụp một phát rồi thổ địa phù về thành. Cứ mỗi lần như thế là xác định công lao cày gần tháng của chú ấy tan tành, nên cũng hay bị chửi.
————
Anh chơi Võ Lâm Truyền Kỳ, quen rất nhiều cô bé đáng yêu…
Đó là icy304, em gái của fan, chơi cùng quán Long Tu, giận anh cho tới tận khi cô bé ấy chuyển server, vì phát hiện anh đang tán con bé khác (chat nhầm tần số)…
Đó là Duongnhi88, char này 2 chị em chơi, đợt anh về Vũng Tàu ngồi cafe với LongTriet, thấy nó khen Duongnhi88 xinh quá trời, mà do đi vội quá nên không gặp được cô bé. Còn nhớ cô bé này ngày ấy lo cho anh đủ thứ, thấy đồ gì ngon là mua tặng anh, thậm chí còn tuyên bố câu xanh rờn: “đứa nào đụng vào chồng em, em cho biết tay” (hồi ấy cô bé này chả biết sao cầm được con Thiếu Lâm trong top server).
Đó là Zin, well, có nhiều lời đồn đại không hay về cô bé này, nhưng ở mối quan hệ này, anh không quan tâm. Hồi đấy anh cũng đã từng tuyên bố, thằng nào chọc Tiểu Tiểu cứ nói anh, anh đồ sát nó ngay, và may mắn sao anh chưa từng nuốt lời. Sau này khi anh chuyển server không có liên lạc với cô bé, đợt tình cờ gặp lại có rủ cô bé đi rock show, bọn nó chen lấn quá, nên đành ôm chặt con bé kẻo nó té (đm mấy thằng metalhead, nghe nhạc rock chán như heo thì có gì mà phải giật). Rồi cũng chiều chiều tới trường cô bé học chở bé về, mua bánh Donut cho bé ăn. Chỉ tiếc là phải đi nước ngoài sớm quá…
Rồi còn Tuệ, một cô bé cũng rất đáng yêu, anh chỉ quen qua 4rum, đợt ra Hà Nội định tán tỉnh Tuệ thì đúng lúc đó Tuệ phải vào bệnh viện, chả đi chơi với anh được nhiều, và khi ấy anh cũng đang quen bạn gái, Tuệ cũng đang có bạn trai. Nghĩ vẫn còn tiếc.
À, còn em, mà anh quên mất tên rồi, vì đơn giản, anh hay gọi em là hạnh phúc lẫn niềm đau của anh…
.
Gờ ai gai sắc gáiiiii!!! ái ái ái!! 😀 haha…
Hic, chẳng hiểu gì về game, chỉ đoạn tả tình cảm mí gái là nhập tâm và hiểu một cách sâu sắc và tràn đầy xúc cảm /:)