Skip to content

Anh và Game – II

Cấp II – Mê hồn trận PC Game

Anh dọn lên Sài Gòn (hay còn gọi là Thành phố Hồ Chí Minh) vào năm 1998, khi anh vừa học xong tiểu học. Tiền bạc gom góp bao năm trời ở dưới miền quê nghèo chỉ đủ để mua một căn nhà trong hẻm và vài vật dụng cần thiết. Tuy nhiên, hai cụ vẫn cố mua cho anh một cái máy vi tính cho anh bằng với bọn trẻ trên thành phố (xét về việc học hành). Tiếc là mong muốn của hai cụ không thực hiện được, khi anh dùng nó để chơi game là chủ yếu.

Trò đầu tiên anh chơi là trò kinh điển được cài đặt sẵn trên mọi hệ điều hành của bác Bill Gates đẹp trai: trò Dò Mìn (Minesweeper). Dĩ nhiên nhiều bạn biết trò này, nhưng biết cách chơi và thích chơi nó thì lại không nhiều. Anh ngày ấy cứ hay ngồi hí hoáy để tự phá kỉ lục của mình, và mơ tới ngày được đưa vào sách Guinness. Nhưng anh chơi trò này chỉ trong vòng vài ngày là chán.

Có một chuyện anh còn nhớ đó là: khi mua máy nó cho ba lần kĩ thuật viên tới sửa miễn phí. Trong tuần đầu tiên khi mua, anh đã gọi kĩ thuật viên tới đủ ba lần, tất cả đa phần bắt nguồn từ tính mê game của anh.

Hồi anh còn học lớp sáu ấy, loại hình game trên PC phổ biến vẫn là các đĩa mềm 1.4MB bán ở các tiệm vi tính trên đường Tôn Thất Tùng. Hồi đó tiệm anh hay mua đĩa game có tên là Vi Tính Sài Gòn thì phải. Mà hồi đấy làm gì có tiền để mua nhiều trò chơi, nên mấy đứa trong lớp phải trao đổi đĩa qua lại. Ngày đó thì antivirus mới chỉ có D2 (của bác Trương MInh Nhật Quang thì phải), và BKAV của bác Quảng béo, dân tình lại chưa đánh giá đúng sự nguy hiểm của virus nên toàn tắt đi không xài. Thành ra bọn anh mỗi lần nhét đĩa mềm vào máy, cứ run như làm tình mà không mang bao cao su vậy đó (à, hồi đó anh không nghĩ như thế này đâu nhé), run lắm, nhưng do mê game quá nên cứ chặc lưỡi “chắc nó chừa mình ra”. Các game trên đĩa mềm hồi đó anh hay chơi là: Đua xe Harley, đá banh siêu sao, Tây Du Kí, cao bồi viễn Tây…

Mẹ, cái cảm giác thí con hàng, nhầm, máy tính trị giá bự ơi là bự của mình, sẵn sàng cho bọn virus cắn xé nó chỉ để có game chơi, biết là ngu ngốc mà vẫn đâm đầu vào, cũng thật là tuyệt ấy chứ nhỉ?

Tầm một năm sau, anh biết tới cái gọi là CD game. Thời bấy giờ các tiệm bán đĩa CD mọc lên nhiều, và tiệm nào cũng rất đắt hàng. Khi mà Internet ở Việt Nam còn rất 4` phạch, nguồn tiếp cận các tựa game danh tiếng duy nhất là qua các tiệm bán đĩa này. Các bác cạnh tranh nhau nên nhanh tay lắm, game nào vừa ra là các bác ấy rít về đốt ra đĩa ngay (lúc ấy đã có ThePirateBays, Demonoid hay IsoHunt chưa nhỉ?). Chỉ cần dạo một vòng ngay thiên đường của đĩa game lậu là khi Tôn Thất Tùng sẽ thấy, các tiệm mọc san sát nhau, các bảng ghi tựa game mới đặt trước cửa tiệm cập nhật liên tục. Trò chơi khi ấy cao lắm là hai hay ba đĩa (bộ Diablo thì phải), còn lại toàn một trò một đĩa, hay có những đĩa chứa cả chục trò (những thể loại như Starcraft 6 in 1, Hot Games 2000… khá phổ biến, có lẽ do đánh trúng tâm lý của bọn choai choai tụi anh là thích bỏ tiền ít mà đem về nhiều, mặc dù các trò như thế chạy toàn không ổn định, thiếu trailer từa lưa).

Anh chơi khá nhiều game vào thời điểm này, hầu như anh không bỏ tiền vào bất cứ gì khác ngoài đĩa game (nhạc thì thỉnh thoảng mua cái MP3 Collection, còn lại toàn chôm của bạn cho đỡ tốn). Không thể kể hết anh đã say mê đến điên rồ bao nhiêu tựa game, chỉ liệt kê vài cái chính yếu (và anh còn nhớ):
Age of Empires: tên thân thuộc là Đế Chế.

AoE không phổ biến trong miền Nam cho lắm, nhưng dân miền Bắc, đặc biệt là vùng đầu não của giới game thủ Hà Nội – quanh trường Bách Khoa, đánh Đế Chế cả ngày. À, nhân tiện anh tag thằng Chó chỗ này vậy. Các tiệm game Sài Gòn rất ít đánh Đế Chế, nên anh toàn phải đánh một mình, lên mạng vừa đọc mẹo chơi vừa dịch từ điển. Rồi toàn phải đánh Đế Chế qua Net chậm kinh dị. Mỗi lần mà tìm ra được chiến thuật nào mới thì sướng phải biết. Suốt ngày học không lo học, chỉ lo tìm cách làm sao lên đời III nhanh nhất, làm sao vẩy E cho chuẩn, cách bo nhà bằng BE BA, thậm chí cách lùa hươu cũng phải học. Lúc thì nghe phong phanh về cách quẩy đá để chiến lại bọn cung (mẹ bọn này mạnh vãi) hay bọn cao thủ ngoài Hà Nội tìm ra công thức chuẩn lên đời III là 24 dân, thế là lao đầu vào luyện.
Đợt đó có chat với một vài thằng ở khu Hà Nội, nó hay kể chuyện mấy thằng huyền thoại Đế Chế ngoài đó như Linda, Magician, LongThieuGia, NTT, Romance… kể về những trận đánh độ đầy máu lửa ở khu Bách Khoa mà thèm nhỏ dãi, chỉ muốn ra đó ngồi xem bọn nó đánh thế nào.
Về sau đánh qua mạng chậm quá, trung bình đánh năm trận mới được một trận hoàn toàn từ đầu đến cuối, nên nản, chỉ còn chơi trên máy. À, bigdaddy, photonman… có ai còn nhớ không nhỉ?

StarCraft: hồi đấy ra ngoài quán net thì chỉ toàn thấy StarCraft. Ban đầu chỉ là mua đĩa về mày mò chơi với máy. Đến lúc chơi được vs 8 melee (chứ không phải Free For All nhé) bằng cách chơi màn Death Planet (màn chỉ có một cửa thì phải), dùng Protoss xây kín lô cốt ở ngoài (nhưng cái này đến lúc bọn Terran mang Tank chống càng qua là xém thua, chơi tới bom nguyên tử là thua hẳn), thì bắt đầu chui ra quán chiến. Thường thì đánh ngoài quán theo kiểu trâu bò, chỉ cho chơi toàn lính bộ (để đánh cho nhanh), vì thế ít ai chọn anh Terran, toàn chơi lính D của Protoss hay Hydralisk, Luker của Zerg. Sau này tập tành đánh online thì mới sử dụng hầu như đủ các loại quân. Ngày đó chơi mê không tả được, cứ mỗi chiều ông Cậu đi làm về là qua nhà chở mình ra quán game để đánh với bọn trong quán. Ngày ấy thì làm gì có chiến thuật, cứ chơi chủ yếu là địa màn hình xem nó ở đâu rồi canh thằng nào yếu nhất mà đem quân đông thật đông vô càn quét thôi, cứ chó và lính Z lủi vào, lính D bắn từ xa là được tuốt. Mà kể lúc đó học hành thì nhớ ít, hotkeys thì nhớ nhiều, mà nhớ hết cả ba quân luôn mới ghê. Ngoài ra còn các mẹo vặt như chó biến rồng của Zerg. Cái việc ngồi gào: đem lính D qua cứu em, lấy chó cào tank nó trước đi, hay Luker kìa, dò tàng hình lẹ… náo động quán game luôn đem lại cảm giác thật cuồng nhiệt.

Diablo II: đam mê thứ thiệt là đây. Hầu như có bản patch nào ra, anh đều mua hay mượn về chơi (ba hay bốn đĩa CD chứ có ít đâu). Anh còn nhớ vài phiên bản như: Lord of Destruction, The Fury Within… Hồi ban đầu chơi Diablo II chỉ có mục tiêu phá băng, giết trùm là hết. Sau thì phải qua được cấp độ Nightmare và Hell. Rồi khi qua Hell thì lại tìm nguyên set đồ phép, hay ghép đá vào đồ. Và cuối cùng là bệnh hoạn đến mức chơi lại tất cả các nhân vật. Chỉ trừ Barbarian và Assassin là anh chưa chơi, còn lại Sorceress, Druid, Necro, Paladin… là chơi tuốt. Char đầu tiên anh chọn là Paladin, anh vẫn còn nhớ, chắc trâu bò chỉ kém Barbarian, ngồi click mỏi tay, nhìn mỏi mắt, chả sung sướng như sau này chơi bé Sorceress thả cục lửa cái bùm, hay anh Druid hú sói lên hộ vệ…


Knights And Merchants: trò này anh thấy ở nhà mình ít người chơi, nhưng anh thích nó còn hơn cả Starcraft hay AoE. Gameplay của nó rất hay và chế độ Campaign siêu khó (thậm chí cái cheat code qua màn của nó cũng lạ vô cùng). Lấy ví dụ, ở Starcraft chỉ cần xây nhà lính là tạo được lính, còn K&M thì phải xây nhà rèn vũ khí, mà muốn rèn thì phải có thợ rèn, muốn có thợ rèn thì phải cho dân vào học trong trường học, ngoài ra còn phải xây nhà áo giáp… Muốn có rượu nho phải trồng nho, rồi đem qua nhà làm rượu, sau đó đem vào kho cất. Lính ra trận đói thì dân phải vác lương thực ra tiếp tế. Rất nhiều thứ phải quan tâm và cần cân bằng.
Những màn anh thích nhất ở trò này là các màn dàn trận, mình được cung cấp vài đạo quân để chống địch (thường đông hơn rất nhiều). Phải dựa vào địa hình, đặc tính của từng quân mà dàn trận. Hồi đấy anh hay cho Cung thủ đứng trên triền núi, lính giáo đứng bảo vệ phía trước. Rồi cũng phải đưa kị binh móc lốp vào đội cung thủ của địch.
Game này đã chơi vào là rời ra không được. Rất hay.

Seven Kingdoms II: lại một trò chơi ít người biết nhưng cực kì xuất sắc. Trò chơi chia làm hai chủng tộc chính là người và quỷ, với rất nhiều dân tộc khác nhau. Điểm đặc biệt của game là cách tạo lính, à còn có trò gián điệp vào thành đối phương để ám sát hay mua chuộc nữa chứ. Mỗi dân tộc có một vị thần bảo hộ, hồi đấy anh hay chọn Ai Cập, do có nữ thần chiêu dụ thì phải. Ngoài ra còn có bọn quỷ thằn lằn teleport rất nhanh, bọn quỷ biến thân mình thành pháo đài đá. Đây cũng là game khiến anh mất ăn mất ngủ trong vòng một thời gian dài.


– Các game xây dựng: anh cũng mê thể loại này. Trò xây dựng đầu tiên anh chơi là Theme Hospital. Moá trò này tục kinh dị, bệnh đầu to vào chữa nó lấy kim tiêm xì ra rồi lấy đồ bơm bong bóng bơm lại. Kế tiếp là Roller Coaster Tycoon (loạt game Tycoon này nổi tiếng, chắc các bạn biết), SimCity3000, loạt trò chơi có khuynh hướng thần thánh (Pharaoh – Cleopatra, Zeus – Poseidon, Caesar III, Emperor…). Những trò này chơi thì lâu, nhưng khi nhìn thấy thành quả mình xây dựng lên và điều hành nó thì cảm giác thú vị, kiểu như mình tạo ra cả thế giới. Dù rằng công việc hằng ngày chỉ là mở máy lên và ngồi ngó thời gian trôi, nhưng vẫn cảm thấy mê.

– Dòng game quản lí câu lạc bộ: ban đầu anh chơi là FA Manager 99, sau đấy mày mò lên Championship Manager. Nhưng anh thích cái trò gì vào năm 1998 quên mất tên rồi, có cả cá độ trận đấu nữa mới máu. Hồi đấy xài Dial-up mà cũng mày mò vào 4rum của bọn Tây nhợn để tìm tên các cầu thủ trẻ tiềm năng.

Ngồi kể ra tiếp chắc bàn tay thon dài đẹp đẽ của anh gãy lìa ra cũng không hết. Anh còn chơi nhiều game khác như: Need for speed, Fifa, The Sims 2 (bệnh vãi, chơi trò này chỉ để xây cái phòng tắm ngay cửa ra vào), Commandos, Prince of Persia… và hàng tá tá các game khác mà anh tạm thời không nghĩ ra.

Ngoài ra cuối năm cấp II, anh có chơi thêm Counter Strike, nhưng vì nó dính tới đa phần ba năm sau (nghĩa là khi anh học cấp III), nên anh kể sau vậy.

Tự nhiên ngồi viết phần II này, mới thấy hồi ấy mình đam mê khủng khiếp. Có lẽ bây giờ không thể tìm được game nào tạo cho mình cảm giác quên tất cả để đắm chìm vào như vậy. Còn các bạn thì sao, ngày ấy các bạn chơi game nào?.

Tags:

1 thought on “Anh và Game – II”

  1. Chỉ có 1 game duy nhất ta chơi dc 5 năm, và cũng đã trở thành một cái gì đó ở khu ĐH Kinh Tế Hà Nội, sau đó lan ra Kim Liên và có qua Bách Khoa bị thua 1 cao thủ duy nhất, niềm đam mê bất diệt. Chính là Half Life. 😀

    Half Life, đúng như cái tên, chính là nửa cuộc sống của ta–cuộc sống game.:D Đáng tiếc, từ khi cái phong trào bullshit là GameOnline du nhập thì các quán game Half Life vắng khách hẳn, cao thủ HL bỏ hết qua GO, làm mình cũng… phải bỏ để cày VLTK (sau cũng thành cao thủ Cái Bang hehehehe).

    Nhưng không có game nào thay thế nổi Half Life, nói chung mọi việc đều định đoạt bằng deathmatch 46: kể cả tranh gái, kiếm tiền, thể hiện trình độ, tư cách và tư duy. Huhu nhớ cảm giác cầm 46 – 13 đi khắp ngõ ngách Italy ko sợ súng máy vì độ vẩy pro quá. T__T

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *