Đây là một buổi chiều rất nhẹ. Cái xứ Texas này lạ quá, giờ đã gần bảy giờ tối rồi mà ngoài cửa sổ vẫn sáng, cái cảm giác nằm lì trên giường, quên cả thời gian, lười biếng nhấm nháp cái mớ hỗn hợp tạo bởi cuốn tiểu thuyết Suối Nguồn, ánh nắng tươi vàng mà không gắt, giọng Khánh Ly da diết phát ra từ cái laptop tồi tàn, thỉnh thoảng lim dim nhắm mắt đi vào mộng mị, thật là mang tư vị gì đó rất khác lạ.
Đến khi câu “cả một trời yêu, bao giờ trở lại” ((Mười năm tình cũ – ns Trần Quảng Nam)) vang lên, cái tư vị nhẹ nhàng đấy biến mất, ngay lập tức. Chỉ còn cái cảm giác thật sự, thật sự tiếc nuối đọng lại. Và đơn giản, anh viết chỉ vì muốn nắm bắt thật chặt cái cảm giác này.
Bắt đầu cuộc sống mới, cách bắt đầu hoàn hảo là quên những cái cũ đi. Đây là điều anh vẫn nghĩ, có thể là do anh yếu đuối, tự bản thân anh cũng không tin rằng mình có thể làm song song hai việc: hội nhập và giữ lại. Vì vậy, anh đành chọn cách làm tốt nhất về lý thuyết cho bản thân mình.
Đã chọn như thế, lẽ ra không nên nghe, nhìn, đọc những gì gợi nhớ lại cái hai mươi hai năm cũ ấy. Khi từng câu, từng chữ đầy khắc khoải như thế vang lên, anh biết rằng mình phải chấm dứt ngay, bằng bất cứ cách nào có thể được. Tuy nhiên, anh chỉ nằm đó, đầu hàng cái cảm giác day dứt ấy trong sự bất lực, và để từng giai điệu ăn sâu vào từng tế bào nhỏ nhất của nỗi nhớ.
Anh nghĩ về bạn gái cũ của anh. Nghĩ đến lời hứa sẽ không bao giờ buông tay em, dù trong bất cứ tình huống nào mà nhói cả tâm can, và hận chính bản thân mình. Anh đơn độc quá. Em ơi, sao cứ để anh một mình đối chọi với không phải cả thế gian, nhưng là những định kiến còn mạnh hơn thế nữa? Tại sao, không thể bước cùng anh…
Anh nghĩ về giờ phút chia tay ở sân bay với các bạn anh. Anh đã ôm các bạn anh rất chặt. Và giờ đây anh nghĩ, rồi trong cuộc đời này, liệu sẽ còn cơ hội nào để một lần nữa ôm các bạn – như những người bạn thật sự chân thành thế không.
Hôm qua, anh có chat với một cô bạn cũ. Anh nghe bạn ấy hí hửng khoe về chuyến đi chơi sắp tới của mọi người. Cảm giác thật sự trong anh là ghen tị. Anh ích kỉ quá, anh luôn lo rằng, mọi người rồi sẽ quên sự tồn tại của anh, sẽ xem việc không – có – anh – trong – các – cuộc – vui chỉ là bình thường.
Anh nghĩ về azi – cô bạn thân của anh. Anh nhớ về sms của nó “The la tu gio khong duoc gap Noob roi dung khong?”. Anh sợ, sợ bạn quên anh lắm.
Anh nghĩ về từng con đường, từng hàng quán đầy kỷ niệm. Và nghĩ về thời gian dài đằng đẵng sắp tới cùng bao nhiêu khó khăn. Anh lo mình sẽ giống hầu như tất cả mọi người, đến một lúc nào đó, sẽ quên cái khung trời đầy yêu dấu ấy.
Anh sợ mình bị lãng quên, và cũng sợ chính bản thân mình lãng quên.
Cả một trời yêu, bao giờ trở lại…
B.l.u.e.
Nghe bài này tới vài chục lần rồi đấy 🙁
Om Tatty Noob moi ngay, sao quen?
Like cái hình
không có tatty để ôm, chắc sẽ quên N00b sớm hơn Azi
@Cờ Lau anh muốn làm con tatty đó cơ T__T
@GS phũ thế mày /:) CẤM nhé :-“
cho tao TATTY để ôm đi :”>
Mày ôm bé shea – còn – tròn – và – xinh – hơn – tatty ih
ôm shea thì lại nghĩ đến mày à /:)