Skip to content

Vũng Tàu

Vũng Tàu

Có những khoảng thời gian bằng nhau nhưng ý nghĩa lại khác nhau. Anh biết anh rồi sẽ lần lượt phải trải qua lần lượt từng khoảng mười hai năm xoay vần, nhưng có lẽ, sẽ không có mười hai năm nào, đẹp như mười hai năm đầu ấy.

Mười hai năm, chỉ ba chữ ngắn gọn, nhưng đó là tuổi thơ của anh.
Mười hai năm, là vô vàn kí ức, kỉ niệm, có cái đã mãi mãi nằm lại với thời gian, có cái vẫn theo anh cho đến tận giờ.

Vũng Tàu trong kí ức của anh không dính dáng gì đến biển. Thật ngạc nhiên, nhưng quả thật là thế. Dù trong giấy khai sinh, hộ khẩu, chỗ thành phố của anh vẫn ghi hai chữ Vũng Tàu, nhưng chỉ là thuộc tỉnh Vũng Tàu. Từ nơi anh ở tới biển, chim chắc cũng phải thay chục đôi cánh mới tới.

Nhưng chẳng hề gì, anh yêu Vũng-Tàu-không-biển-của-anh, hơn là cái Vũng Tàu với những bãi biển đẹp, những con đường lồng lộng gió ban chiều mà các bạn ưa thích.

Vũng Tàu của anh là những con đường đất

Đường đất

màu nâu nhạt. Ở ngoài cùng hai bên bờ là bờ cỏ xanh mướt. Và nằm chính giữa cái khoảng đường đất và bờ cỏ là các mương để dẫn nước.

Anh còn nhớ, khi anh nhỏ, trò chơi ưa thích của anh khi trời mưa là lội xuống những cái mương nhỏ ấy để bắt cá. Đôi khi bắt xong rồi lại thả nó xuống, rồi hì hục bắt tiếp, cứ thế mà hò hét cả buổi chiều.

Vũng Tàu của anh là những hàng rào hoa râm bụt, mà thương thay, đến bây giờ khi về lại, anh mới nhận ra là chúng thấp bé đến nhỏ nhoi, hay cũng có thể tại vì anh không còn là thằng nhóc lùn tịt của ngày ấu thơ.

Anh còn nhớ, khi anh nhỏ, anh cực kì ưa thích trò chui hàng rào. Các bạn cứ thử đi, anh quả quyết, cảm giác chui hàng rào nó hấp dẫn và nó vĩ đại hơn nhiều so với việc tung chân đá bay cánh cổng chính rồi đường hoàng bước vào.

Vũng Tàu của anh là bọn trẻ hàng xóm cùng những trò nghịch ngợm vui đùa.
Vũng Tàu của anh là những cây điều trước nhà, nơi trưa nào anh cũng leo lên đó nằm khềnh ra ngắm trời trăng [hồi đấy anh chưa biết buổi trưa không có trăng], mơ ước những điều viển vông, lâu lâu với tay ngắt trái điều và cẩn thận đưa vào miệng, kẻo nước điều dây vào áo không giặt ra thì lại bị la mắng.
Vũng Tàu của anh là chuồng lợn ba mẹ nuôi, mà mới bốn tuổi, vì nghịch không quản được, anh được ưu ái nhốt vào đó; là luống rau muống ba mẹ trồng sau nhà; là cái ao mà mỗi mùa mưa tiếng ếch kêu ộp oạp náo động cả đêm hè.

Vũng Tàu của anh, là mái trường, là nhà dòng, nơi mà tuy cơ sở vật chất đầy thiếu thốn, nhưng nếu không có mái trường tiểu học và nhà dòng, thì nhất định sẽ không có một anh tài hoa phong nhã như ngày nay. Đến bây giờ, và cho tới tận mai sau, anh sẽ không bao giờ quên được hình ảnh những người thầy của thời thơ ấu ấy, những người mà luôn nói với anh rằng anh rất đặc biệt, luôn truyền cho anh sự tự tin rằng mình không hề thua kém ai.

Gần mười hai năm nữa đã trôi qua, ở cái nơi thân thương ấy, đã có rất nhiều kí ức anh buộc phải bỏ lại [anh rất buồn, nhưng phải đổ lỗi rằng trí nhớ con người có hạn], nhưng cũng có rất nhiều, rất rất nhiều thứ mãi đi cùng anh, thậm chí, trở thành một phần con người anh.

Tạm biệt vùng đất thân yêu, hi vọng rằng, anh sẽ không phải tốn thêm một khoảng xoay vần là mười hai năm, mới có thể gặp lại bạn.

Tạm biệt kí ức một thời…

B.l.u.e.

1 thought on “Vũng Tàu”

  1. Những đoạn tản văn như thế này của anh khiến em thích lắm, nhẹ nhàng, nhưng cảm động, nó khiến em hiểu anh nhiều hơn, hiểu nhiều điều mà -chỉ – chat – với – anh – bây – giờ – thôi thì không thể khơi gợi anh nhớ lại và kể một cách tinh tế thế này.
    Em yêu anh :-*

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *