Nói chung phát minh ra KOK đã là sai rồi.
Và cái kiểu làm KOK vô trách nhiệm như ở Việt Nam thì càng sai gấp vạn.
Anh biết anh nói hai câu trên, bọn đầu óc vốn bã đậu nhưng ham phùng mỏ lên cãi lại như loài gái, sẽ bâu vào đây mà xỉa xói anh. Anh biết, với vốn ngôn từ chợ búa và điêu ngoa của mình, các gái sẽ nghĩ ra vô vàn lí do để biện hộ cho những thứ tốt đẹp của KOK.
Dĩ nhiên, theo lời anh gợi ý, các bạn anh vào năm 1776 đã từng viết: We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness. ((United States Declaration of Independence – http://en.wikipedia.org/wiki/United_States_Declaration_of_Independence)) nói nôm na là đã lỡ sinh ra trên đời, thì thằng đe’o nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, ở trường hợp này thì dịch ra là thằng nào cũng có thể hát KOK nếu nó thích.
Đm, anh đe’o có cấm KOK nhé, anh cũng không nói KOK là xấu nhé, chỉ nói bọn làm KOK ở Việt Nam là vô trách nhiệm, là sai gấp vạn lần, phỏng ạ!
Hát KOK thì nhìn chữ là được rồi, cần nhìn hình làm mẹ gì? Vì vậy bọn con giời ấy lồng hình vào là sai rồi, anh thấy cho kụ nó một cái phông nền màu đen, chữ trắng xanh đỏ tím vàng là ổn. Bọn nó lồng hình không đúng chủ đề thì càng sai gấp bạo.
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An
Bạn anh ngày xưa (anh đe’o nhớ tên) đã từng phát biểu thế. Hà Nội thanh lịch thế, mà bọn nó lấy hình lồng vào KOK, thành ra đm có những bài hát cực kì 4` phạch, viết về thằng chã nào thất tình lồng lộn lên như lợn bị chọc tiết, bọn nó cũng tương vào hình về Hà Nội. Đm chúng nó đe’o biết thế nào gọi là giữ gìn vẻ đẹp ngàn năm văn hiến cho thủ đô à?
Loạn, loạn hết. Anh các gái ngày đấy học lớp 1 trường làng thì cô giáo bỏ đi lấy chồng, chứ không giờ cũng gắng lấy giấy viết nặn ra vài chữ mà gởi lên Sở Văn Hoá Thông Tin cho nó cấm mẹ nó cái thể loại làm KOK vô trách nhiệm ấy đi.
Đm, thật ra là đang thất tình, uống beer, hát KOK mà tình cờ thấy hình Hà Nội, anh nhớ và nhói tim đến mức chỉ muốn quỵ ngã. Dạo này càng già, càng yếu đuối không tả được. Cái đe’o gì gọi là quên được chứ, đm chỉ cần vài câu hát, vài tấm hình về Hà Nội là đủ vật vã thế này rồi. Nhục và hèn đe’o tả được.
Ngày 02/05/2009
B.l.u.e.
sến ctéo tả đc :-<
:-“