Em đẹp không cần son phấn
Duyên thầm xinh thật xinh… rất hiền
Không quần jeans, giầy cao gót
Em chọn riêng mình em áo dài
Anh tự hào sinh ra và lớn lên ở Việt Nam, nơi mà chỉ ở đây, ngay tại Viêt nam này, anh và các bạn mới thấy được những tà áo dài tung bay trong chiều. Điều đó chẳng đẹp thật sao.
Những năm tháng cấ p 3 dù có trôi qua nhanh vì bài vở, những lần chạy xô học thêm mệt nghỉ, và sau này càng bận rộn với việc học đại học và làm việc, trong tâm trí anh vẫn in dấu rất rõ hình ảnh của tà áo dài ấy.
Anh không chỉ yêu tà áo dài duyên dáng của con gái, anh yêu tất cả những gì trong vắt và thuần khiết khi anh nhìn thấy con gái Việt. Họ đẹp trong mắt anh và mãi mãi sẽ đẹp trong mắt anh. Nếu có một chiều tình cờ ngang qua một bóng dáng ai, thì anh sẽ không ngại mà quay lại nhìn. Thời gian trôi nhanh lắm, biết chăng mai này mình còn được nhìn bóng dáng ấy hay không?
Nói như thế không có nghĩa là anh chê những cô gái “quần jeans, giày cao gót” kia là xấu. Không, hoàn toàn không xấu, họ đẹp hẳn ra, nếu không như vậy tại sao người ta lại thích trang điểm.
Nhưng anh yêu cái đẹp thuần khiết các bạn của anh ạ, điều ấy có lạ không cơ chứ. Mỗi người với anh đều như một giọt pha lê trong suốt và đẹp biết bao. Những áo quần hàng hiệu kia, những giày dép mặc tiền kia có khoác lên cũng chỉ là cái vỏ mà thôi. Mỗi buỗi tối đi về, bóc lớp vỏ ấy ra, các bạn sẽ lại là chính mình mà thôi.
Cho anh nói điều này nhé, các bạn của anh, các bạn đẹp lắm đấy nhất là các bạn nữ. Chỉ mỗi một mình các bạn thôi đã đẹp lắm rồi. Tại sao phải “xi măng đất sét” cho khác đi khi mà mình đã quá đẹp.
Anh tôn sùng vẻ đẹp thuần khiết và anh trân trọng nó.
Anh yêu em cũng vì em thuần khiết, em có biết không? Em là viên ngọc lấp lánh và trong suốt, mình em đã quá đẹp rồi, đừng để ai nói với em khác đi nhé.
Yêu em..
vâng, em hiểu là anh đang muốn nói con gái trong vẻ đẹp thuần khiết của mình (không bận quần áo chi cả) là đẹp nhất
chú cứ méo mó sự việc là thế lào nhỉ??