Ở Việt Nam này, có bốn thành phố để lại trong anh những cung bậc cảm xúc khác nhau.
Đó là Vũng Tàu – nơi anh sinh ra và lớn lên, những kí ức của một thời niên thiếu đầy hiếu động nhưng cũng thật đẹp, thật an bình của anh nằm ở đó. Những gì cốt lõi tạo nên một anh – như – bây – giờ cũng nằm nơi đó…
Đó là Sài Gòn – nơi hiện tại anh đang sống. Nó đi cùng cái tuổi trưởng thành của anh. Anh không diễn tả được cảm xúc của anh với nó, chỉ biết rằng nó thân quen như chính một phần máu thịt của anh…
Đó là Hà Nội – một người tình trong mộng ảo của anh. Hà Nội anh yêu là một Hà Thành với những nét đẹp như trong tranh vẽ, là một Hà Thành với vẻ run rẩy của hàng dương liễu mọc quanh hồ Trúc Bạch, một Hà – Nội – dáng – kiều – thơm ((Tây Tiến – Quang Dũng)), một Hà Nội – hàng phố cũ rêu phong, từng mái ngói xô nghiêng, nao nao kỷ niệm ((Em ơi Hà Nội phố – Phan Vũ)). Và giờ đây, quan trọng hơn hết, một Hà Nội – em…
Đó là Đà Lạt – nơi anh chỉ mới đặt chân đến hai lần. Mỗi lần chỉ ở lại tầm ba ngày. Lần đầu không ấn tượng bao nhiêu thì lần sau lại sâu đậm bấy nhiêu. Nó là chút gì còn ít ỏi mà anh bám víu lại, để nhớ về một thời hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc của anh. Đà Lạt, cùng những kỉ niệm về nó, tựa như một thứ ma tuý đầy quyến rũ, mộng ảo, khiến anh không thể nào dứt ra được. Nó quện cứng vào tâm trí anh, nó làm trí óc anh vui, nhưng lại khiến con tim anh đau…
Anh sẽ viết lần lượt về bốn thành phố này…
.
blè >:P