Tôi đọc hầu như hết toàn bộ truyện của Nguyễn Nhật Ánh, Trong đó tôi ấn tượng nhất là “Mắt biếc” và “Còn chút gì để nhớ”.
Ở bài này, tôi chỉ xét riêng về “Còn chút gì để nhớ”. Theo tôi đây là một truyện ở mức ổn, không xuất sắc lắm, cũng không nhạt nhoà đến mức dễ quên. Nghĩa là cái mô-típ này đã từng thấy rất nhiều trong tiểu thuyết, truyện ngắn… từ bọn Âu nhợn sang tới Châu Á chúng ta. Sở dĩ, tôi nhớ, rất nhớ truyện này chỉ bởi vì vài đoạn sau:
Chỉ trong những giấc mơ, tôi hoàn toàn bất lực trong việc ngăn cản sự đùa cợt tàn nhẫn của Quỳnh. Cô bé hiện đến và cũng y như ngày xưa, kêu tôi chở đi học trên những con đường quen thuộc, rồi lại nhõng nhẽo bắt tôi trèo lên hái hoa trên cây sứ năm nào.
và
Bây giờ tôi chỉ muốn nói với Quỳnh một điều : Hãy tha cho anh, đừng trở về đêm đêm bắt anh dắt em đi chơi nữa!
Nếu thay cái tên Quỳnh ở trên bằng một cái tên khác, thì chữ tôi được dùng ở trên đích thị là tôi.
Còn một chút gì, để nhớ, để quên…
Viết cho lại một đêm giấc mộng tràn về…
B.l.u.e
.
quỳnh thay = gấu
tôi = mèo
that’s a good combination :”>
=.=’
Có thay bằng gì thì cũng thế thôi. Everybody knows that already
Ta thích Những cô em gái nhất! Truyện này theo ta là lãng mạn nhất trong tất cả các truyện của Nguyễn Nhật Ánh.
Còn chút gì để nhớ, thương tâm thật. Cứ nhẹ nhàng và có hậu như Cô gái đến từ hôm qua, lại đỡ mệt đầu.
2 truyện hay nhất của Nguyễn Nhật Ánh, có lẽ là Mắt Biếc và Còn Chút Gì Để Nhớ 😀
đi qua hoa cúc & mắt biếc
có một người đi qua hoa cúc
có hai người đi qua hoa cúc
bỏ lại sau lưng cả tuổi thơ mình