Anh viết những dòng này khi đang ở cafe sách.
Cafe sách dĩ nhiên là có sách, không những thế mà còn có rất nhiều, và có cafe, cafe không phải thuộc dạng ngon lắm, nhưng ở những nơi như thế này, đối với anh, nó không cần phải đặt lên làm ưu tiên hàng đầu.
Anh nói đùa với bạn Ánh Vân rằng, sẽ thích thú biết mấy nếu con người chả phải làm gì cả, chỉ hằng ngày ngồi uống cafe và đọc sách.
Anh viết những dòng này khi đang ở cafe sách.
Cafe sách ngoài cafe và sách thì còn có nhạc. Khi anh bắt đầu mở trang xanhduong lên và gõ, đó là bài Lời buồn thánh. Còn hiện tại, đang là Đêm thấy ta là thác đổ.
Ở Sài Gòn này có một quán cafe rất đặc biệt. Nhạc ở đó mở nhỏ đến mức không thể tin được, chỉ như những âm thanh rì rào theo cơn gió đưa nhẹ vào tai. Có dịp trò chuyện với người chủ quán, anh chỉ nghe ông ấy nói:
Nghe nhạc khác với thưởng thức nhạc, chú cứ tưởng tượng đột nhiên một câu nào đó, đột nhiên thôi nhé, bay vào tai chú. Dĩ nhiên, trong khoảng thời gian chú ngồi ở đây, sẽ có hàng hà vô số câu mà chú nghe được. Nhưng, sẽ có khoảng khắc, chú cảm nhận, câu đó, nốt đó như được phát ra là chỉ để cho chú nghe…
Tình cờ nghe “vì em đã mang lời khấn nhỏ, để tôi đứng bên đời kia…”, anh lại cảm thấy đúng.
Ồ, lại đổi sang một bài nhạc Trịnh khác nữa rồi.
Anh nghe nhạc Trịnh nhiều, nghe rất nhiều version, từ những bài hát mới thu âm, do các giọng ca mới hát, giọng hát nhẹ nhàng của Đức Tuấn, giọng cao vút của Bằng Kiều… cho đến những tên tuổi gạo cội như Khánh Ly hay Lệ Thu. Anh sưu tầm cả những bài nhạc thu trước năm 1975, những bài nhạc trên đĩa than, chất lượng thua xa các đĩa bây giờ, nghe rè rè nhưng rất thật.
Thế nhưng anh không yêu nhạc Trịnh lắm.
Anh thích nghe nhạc Trịnh, nhưng chỉ ở một vài khoảng khắc nào đó thôi. Đối với anh, nhạc Trịnh đến nhẹ nhàng như thế này là tuyệt vời nhất. Kiểu như tự dưng, những lời ca đó, những nốt nhạc đó và tâm trạng anh hoà vào nhau vậy.
Anh tới đây trong cơn mưa rỉ rả…
Anh ngồi đọc sách trong tiếng nhạc rỉ rả…
Anh ngồi bên li cafe và nhìn ra ngoài bầu trời, cảm nhận bầu trời sau cơn mưa thật tươi đẹp…
Còn lòng anh sau cơn mưa, anh chưa cảm nhận thấy…
Hôm nay anh cầm cuốn sách “Cô đơn trên mạng” lên, chợt se lòng khi nhận ra đó là cuốn sách cuối cùng anh tặng cô ấy.
Sách, cafe, Trịnh, kỉ niệm…
Thế là đã quá đủ cho một buổi chiều yên bình rồi nhỉ…
B.l.u.e.
thề có chúa… thằng noob nó mà làm bài java đều như viết blog
thì hk này nhóm java cũng phải 25/10 điểm…
ku Hà, quán này đâu thía, chỉ anh coi!
Blog này đâu phải blog của Hà btkk đâu ;;)
Anyway, cafe sách này ở đường Nguyễn Oanh, ngay bùng binh Nguyễn Kiệm – Nguyễn Oanh – Quang Trung chạy xuống tầm 100m. Của Phương Nam Corporation
Chảy nước =p~
Lênh láng :))