Road

Điều thích nhất khi lái xe hay ngồi trong xe là chạy với tốc độ cao (thường là vượt hơn con số chỉ trên biển Speed Limit nhiều) với cửa kính mở toang, hứng những cơn gió lạnh buổi sáng tấp thẳng vào mặt, và gào lên theo những điệu nhạc phát ra ầm ĩ từ dàn loa trên xe.

Ông phó giám đốc Charles, người mà sáng nào cũng chở tôi từ chỗ ở tới công ty, là một trong những tay hài hước nhất mà tôi từng biết. Ngày nào cũng như ngày nào, khi đang phóng điên cuồng trên highway, ông và tôi đều gào thật to theo các giai điệu của thập niên 80 – những bài mà tuổi đời của nó lớn hơn của tôi nhiều lắm. Tôi không thích lắm thứ Pop Rock hay Rock ‘n Roll ở “thời hoa lửa” của Charles. Nhưng thú thật là có những bài mang lại cho tôi sự hào hứng bất ngờ. À, thêm ly Starbucks nóng hổi tuyệt vời nữa chứ!

List nhạc của Charles nhiều lắm, mặc dù ông thích nhất là The Police, nhưng buổi nào cũng phải có bài Your Love của The Outfield để kết thúc quãng đường khá dài từ chỗ ở tới công ty, cả ông và tôi mới chịu được.

Mặc kệ người đi đường nhiều khi dòm ngó, tôi vẫn khoái hát thật là to câu hay nhất trong bài đó “I don’t wanna lose your love tonight…”

***

Charles hỏi tôi: “You still remember her, don’t you?”

Im lặng.

Hôm qua tôi đọc blog em, thấy tâm trạng em không tốt. Tôi dù có ra sao đi nữa cũng chưa thể ngừng quan tâm em được. Tôi vẫn là tôi, chỉ có em và cách trả lời những câu hỏi thăm của tôi là khác. Hoàn toàn khác…

***

Liệu có còn gì để mất?

B.l.u.e.