Charles lúc nào câu cửa miệng khi trò chuyện với những đồng nghiệp khác trong công ty cũng là: Tụi mình phải cải tạo thằng Hải, nó chả biết gì về văn hoá Mỹ. Thế là thực hiện ý định của mình, Charles lục trong mớ DVD cũ của mình ra những tác phẩm mà theo ý ông thì thằng trai Mỹ nào cũng biết.

Top Gun là một bộ phim mà thằng trai Mỹ thập niên 80 nào cũng khoái. Trời, sao Charles không nhận ra đây đã là năm 2010 rồi nhỉ? Dù sao, để khỏi làm lãng phí cái ý tốt đẹp của ông, tôi đành nằm bò ra sofa, vừa ngáp vừa cố nhai cho hết cuốn film đó.

Mỗi lần tới câu cliché nào, Charles đều gầm lên: đấy đấy, mày phải nhớ câu này. Có một đoạn mà nhân vật nữ trong film nói: take me to bed or lose me forever. Charles vỗ đùi đen đét và bảo tôi: mày gặp gái, chỉ cần nói câu này là đủ, mặc cho tôi nhìn ông với ánh mắt – mà – ai – cũng – biết – là – ánh – mắt – gì – đó (trời – ơi – đánh – kiểu – này – mỏi – tay – ghê).

**************

Bọn tôi đi ăn tiệm. Quán ăn Việt Nam có một cô bé rất xinh đứng ở bàn thu ngân. Thấy tôi lần nào tới cũng nhìn cô bé chăm chú, Charles và một tay khác cùng công ty bảo tôi:
– Mày ra dùng câu trong film Top Gun nói với con bé ấy đi.
Tôi lại nhìn cả hai bằng ánh mắt (mỏi tay rồi không đánh nữa đâu).
Charles nói tiếp:
– Mày nói câu đó, tao bao mày mấy bữa trưa liên tiếp.

Lòng tham ăn che mờ lí trí, tôi chầm chậm tiến lại gần cô bé ấy. Sau khi lấp bắp “take take take…” (theo Charles là đúng 17 lần – dù tôi không tin), tôi cũng hoàn thành câu đó: take take take, can I take a to-go box, please trong sự cười hô hố của mấy lão đồng nghiệp.

**************

Dù ý định thất bại nhưng tôi vẫn vui. À, tôi quên nói em biết, khi tôi đứng trước mặt cô bé ấy, tôi hoàn toàn quên em.

Em vui không?

-B.l.u.e.