Quãng đường 400km hôm nay không chán lắm, bởi anh ngồi phone cho bạn anh gần hết 2/3 quãng đường. Vả lại, hôm nay anh có cà-phê mẹ pha rất ư là ngon lành.

1/3 thời gian còn lại, bạn bè chả ai thèm trả lời phone anh, anh ngồi nghe nhạc.

Cái gout âm nhạc của anh hết sức là heo và hổ lốn. Anh thuộc loại hoa nào cũng hái, nhạc nào cũng nhảy (nhưng yêu thì chỉ yêu em – à, em nào, anh nhắc lại lần thứ một ngàn là anh vẫn chưa biết). Vì thế, có rất nhiều điều hài hước khi iPod của anh để chế độ Shuffle.

Có những lúc vừa mới gào thét điên cuồng theo giọng hát như nghiền nát thủy tinh của Phil trong “Cowboy from hell” phút trước, phút sau lại trầm ngâm với tiếng acoustic guitar rất nhẹ của “Stairway to heaven”.

Hay là mới nghe Small Fire hổn hển “bao giờ cho đến mùa đông…” lại run nhẹ người với lối nhả chữ đầy thổn thức của Trần Thu Hà trong “Bài ca tháng 6”

***

Em gặp chúng ta khi đã quá già…

Hôm qua anh có chat với một bé tuổi còn rất trẻ. Chẹp, nghe bé ấy bảo: anh già quá, anh mà trẻ lại em tán anh rồi, anh chỉ ngồi mỉm cười chua chát đánh icon 😀 và nhanh chóng quên mất.

Hôm nay chạy xe nghe tới câu trên, mắt anh rưng rưng chợt khóc. Con người ta già rồi lúc khỉ nào cũng tình cảm dạt dào như thế.

***

Azi hôm qua chat với anh có nói:
– Giá mà đi cafe, còn có Noob và GS như xưa…
Anh không phải chủ ý muốn làm bạn anh buồn, nhưng tính anh từ nhỏ thành thật (đặc biệt với các bạn nữ) đã quen, vì thế anh reply:
– Those days has passed away…

Bạn anh ngày nào từng có câu: không ai tắm hai lần trên một dòng sông, lúc đó anh cho là phét lác. Nay nhìn lại mới thấy có vẻ có lý. Mọi thứ qua đi, vốn dĩ không phải là thời gian qua đi, mà là con người – nay – đã – khác – xưa không muốn tìm lại nó.

***

Anh già rồi. Không thể yêu vội vàng như xưa. Không còn những ngày bạ ai cũng tán tỉnh. Giờ anh chín chắn và chân thành hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là các bạn không hiểu anh…

Ôi…

B.l.u.e

Anh.