Đàn bà kể chuyện cổ tích, đàn ông nói về cuộc đời…

Hầu như những câu chuyện âm nhạc đẹp nhất đều được viết bởi đàn ông. Trần Tiến kể về đời sống, Quốc Bảo viết chuyện tình yêu, Trịnh Công Sơn nói về cuộc đời và thân phận. Còn Quái Vật Tí Hon, họ nói về trải nghiệm.

Tôi nghe “Đường Về” của Quái Vật Tí Hon từ rất lâu rồi, đợt đó những bài hát của họ là một trong những vị nhạc mà tôi nhấp trong suốt quãng đường lái xe rong ruổi xuyên bang của mình. Nhạc của Quái Vật Tí Hon là những câu chuyện kể về trải nghiệm cuộc đời, những điều tưởng như là của cá nhân riêng họ. Chợt đến một ngày, nghĩ ra, tìm nghe, và thấy lòng buồn se sắt lại, vì đột nhiên thấy câu chuyện đó như là của riêng mình.

Vì đàn ông, chung quy, dù đi bao con đường, cũng vẫn có cùng một vài loại trải nghiệm giống nhau. Như hôm nay, trên đường tan làm kẹt xe, thấy mệt mỏi vô cùng, nghe Hải Bột hát “về nhấc chén say ta vứt đời” thấy chính mình buột miệng: “vứt mẹ nó, về thôi”. Nhạc Quái Vật Tí Hon dễ nghe mà lại khó cảm, vì không ai bảo ai cảm được trải nghiệm. Những nét buồn, những vị đắng của trải nghiệm, phải đích thân trải qua rồi mới biết.

Vì sự mơ mộng làm nên đàn bà, còn trải nghiệm tạo thành tính cách của một người đàn ông…

Kẻ thù ta là đời
Bạn của ta là trời
Đêm nay buông trời ôm đất…