Nat King Cole

Link bài hát: Nat King Cole – Pretend

Lyrics bài hát: Nat King Cole – Pretend

Tin anh đi. Trong quá khứ anh chưa từng thích nghe và hầu như chưa từng nghe một bài nhạc Jazz nào. Và anh cũng quyết định là sẽ chẳng bao giờ anh để ra, dù chỉ là một phần nhỏ nhất, dung lượng ổ cứng để chứa thứ nhạc khó nghe này.

Mọi sự thay đổi cho tới khi cái loa máy tính (đã xài 7 năm) của anh bị hư. Anh chẳng biết lão già nào phát minh ra cái tai nghe nhỏ nhỏ, nhưng mà anh cám ơn, từ tận đáy lòng. Nhờ nó mà anh có thể nghe nhạc. Dĩ nhiên, anh chẳng muốn bị điếc vì nghe Rock bằng tai nghe, phỏng ạ. Tộ sư mười mấy đời nhà nó, Rock trong máy anh đa phần không Heavy, Thrash Metal thì là Death, Black. Thế mới chết.

Vì vậy, anh – với mong muốn bảo quản đến độ kĩ càng nhất sản phẩm ưu việt của Thượng đế (là chính anh), đành phải tìm một loại nhạc nhẹ để nghe. Anh đã vào tuổi tiền-mãn-teen rồi, nên dĩ nhiên không nghe teen-pop.

Thế nên, anh chọn nghe Jazz. Đơn giản thế thôi.

Mới bắt đầu nghe Jazz, lại thiếu một bàn tay mềm mại và một giọng nói dịu êm kề bên tai dẫn dắt, giữa cái mê hồn trận này, con cừu bơ vơ đáng thương như anh chỉ có cách hỏi thằng bạn già Google. Hối lộ nó một hồi, nó chỉ tới chỉ lui một hồi, anh nhắm mắt phó mặc cuộc đời anh cho cái tên Nat King Cole.

Thế là anh có một loạt bài hát của Nat King Cole. Còn gái nào định hỏi làm sao mà có được, thì bỏ thời gian đó về vòi mẹ mua muối Iốt cho mà ăn nhé.

Trong danh sách các bài hát ấy, bài anh để ý nhất là bài Pretend. Chỉ bởi vì nó là điệu nhạc buồn, xuyên suốt qua từng trang, từng chữ trong tác phẩm Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời của Haruki Murakami ((http://vi.wikipedia.org/wiki/Haruki_Murakami)). Mặc dù anh không thích truyện Nhật, nhưng anh vẫn đọc kha khá tác phẩm của ông. Truyện này ngắn hơn, và dễ đọc so với Rừng NaUy hay Biên niên kí chim vặn dây cót nhiều. Nó hiện thực hơn, nhưng không thiếu những phút ngẫu hứng, rất nhỏ, rất nhẹ, tựa như một bản nhạc jazz êm dịu được tấu lên trong lúc con người đang ngà ngà say với một loại cocktail nào đó.

Phía Nam biên giới, phía Tây mặt trời

Bài Pretend này cũng thế.

Anh không uống rượu, chính xác hơn là không thích uống rượu, nhưng không phải là chưa từng uống. Cái cảm giác của anh lúc này giống như cảm giác của anh lúc ấy, khi đầu anh quay cuồng giữa tiếng nhạc chát chúa, tiếng guitar cọc cằn, tiếng trống dồn dập, tiếng gào đầy dữ tợn, thê lương của Death, hay gục xuống cắn răng thật chặt lúc giai điệu của bài The Sound Of Silence ((Phiên bản anh nghe có lẽ là của Atrocity http://www.youtube.com/watch?v=gwNdq4AC6qY)) vang lên.

Hiện giờ cũng thế. Không cần rock, không cần rượu. Chỉ cần những giai điệu đó thôi, là đủ khơi lại tất cả cảm giác ấy.

Cái cảm giác như thoát được ra tất cả. Không còn nỗi đau, không còn thực tại, không còn cả chính mình.
Và sau đó, là cái cảm giác thinh lặng đến nghẹn ngào khi nhận ra thực tại.
Hai cảm giác đó không bao giờ tách biệt nhau, mà song hành cùng nhau, cảm giác trên càng mạnh, thì kéo theo cảm giác dưới càng đau.

Đm, xin lỗi vì anh chửi thề, nhưng nghe bài này cũng thế.

Nhạc và lời càng chậm, từng lời, từng nốt, nó càng ma quái, càng cuốn ta ra khỏi thực tại, thì khi tỉnh, lại càng đau…

Thoáng hiện em về trong đáy cốc
Nói cười như chuyện một đêm mơ…
((Đôi bờ – Quang Dũng))

Một đêm mơ, ha ha…

B.l.u.e.