Texas Road

Em rời nhà lúc trời trưa gắt nắng. Lái xe giữa cái nóng khắc nghiệt của Texas, mặc dù trong xe đã mở điều hòa tối đa, một tay ôm vô-lăng, một tay cầm chai ca-fe mát lạnh, em vẫn thấy nóng bức và khó chịu. Điểm an ủi duy nhất là trời xanh, và rất đẹp.

Em đã kể là mây hôm nay cũng rất trắng, và gợi cảm, chưa nhỉ? Ừ, hôm nay em mới để ý, mây lúc nào cũng vui đùa trước cửa kính xe phía trước của em. Mây rất trắng, rất gợi cảm, mây như muốn nói với em: Em là mây, em luôn dõi theo anh!

***

Em với tay chỉnh bài nhạc của nhạc sĩ Quốc Dũng “Anh đã thấy mùa xuân chưa?” Dạ Hương hát. Thật ra ban đầu em nghe thì nghĩ rằng Tuấn Ngọc hát hay nhất, sau bác Bắc tathy giới thiệu bài trên, em mới thấy tầm nhìn mình nông cạn. Dạ Hương hát, mê ngay từ những câu đầu luôn ấy chứ.

***
Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau…

Em ước mình là mây.
Nếu em là mây, em sẽ đi tìm cô ấy. Nếu em là mây, em chỉ cần lộn một vòng, như vận động viên thể dục dụng cụ, thế là đã ở ngay nửa vòng trái đất bên kia. Em sẽ kiếm sợi dây buộc mình vào hàng cây trước cửa nhà cô ấy, để gió khỏi cuốn em đi, để em chờ và thấy cô ấy bước từ nhà ra.
Nếu em là mây, em sẽ nhờ gió thổi em lên thật cao, em sẽ nói hơi nước hòa vào em. Em sẽ sơn lên mình một lớp màu đen thật đen. Và rồi em sẽ thành mưa. Em sẽ rớt lên mi mắt, rớt lên đôi má, rớt lên bờ môi; và lên khe ngực của cô ấy.

Em còn nhớ mọi thứ về cô ấy, nhưng em đã quên đi mùi ngực cô ấy chín tới…. Em thích mùi đó lắm. Giá em là mây dù chỉ trong giây lát, để em một lần nữa chạm lại cái hương vị đê mê quên người ấy.

***

Nhưng em chẳng phải là mây, nên em đành ngồi đây, cười, và hát…

Một vùng mây trắng, bay đi tìm nhau…

B.l.u.e.