Hoa tím ngày xưa

Nếu cứ nghe một bài nhạc lại viết tặng em thế này, thì chắc cả ngày anh chỉ có ngồi viết thôi, bởi anh nghe nhạc cả ngày, và hầu như lúc nào cũng nghĩ đến em. Thế nên, anh đã nghĩ rằng mình sẽ phải thôi làm cái việc vô ích này, nhưng, như chị Caron Nightingale của anh từng có bài Promises don’t come easy ((http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Promises-Don-t-Come-Easy-Caron-Nightingale.IW6IEB7U.html)), đâu phải lúc nào cũng thực hiện lời hứa được đâu, em nhỉ!

Hôm nay, trời Texas tự nhiên đổ mưa và âm u, theo bà hàng xóm anh mới biết thì tháng này đã bắt đầu vào mùa bão. Cửa sổ phòng anh nhìn ra ngoài vườn, thấy tiết trời như thế, đâm ra anh lại muốn nghe lại những bài nhạc trữ tình mà anh yêu thích. Cũng không có hứng nghe ca sĩ/ nhạc sĩ nào cụ thể, nên anh kéo thả toàn bộ thư mục to đùng nhạc vào, thành ra một playlist lộn xộn và để chế độ Shuffle.

Loa hiện tại đang phát bản Hoa tím ngày xưa nhạc Hữu Xuân, thơ Cao Vũ Huy Miên do Vũ Khanh thể hiện. Thật ra, bài này anh nghe đâu từ những năm cuối cùng của thiên niên kỷ trước. Nói thế cho nó hoành tráng, chứ chính xác ra là tầm năm 1998, qua tiếng hát của anh gì ấy tên là Lam Trường. Thật ra anh này hát rất ổn, nhưng sau đó, anh tìm thấy bản Vũ Khanh hát, anh thấy mê hơn. Giọng Vũ Khanh thì chắc em cũng biết rồi ấy, trầm trầm và rất đầm ấm.

Anh yêu em vào tuổi nào thì anh không biết, giấy khai sinh của anh ghi năm 1987, nếu em thích có thể lấy máy tính mà trừ ra. Anh chỉ nhớ rằng, em yêu anh vào năm em {mười bảy} tuổi. Mà {mười bảy} tuổi, đã biết thế nào là yêu chưa nhỉ? Thôi, anh dùng chữ thích vậy, kẻo các bạn phủi phui mồm miệng lại nói rằng anh chuyên đi lừa tình gái teen.

Tuổi {mười bảy} của em, anh không biết có bóng chàng trai nào, đứng nhìn theo em ngẩn ngơ khi tan trường, như ngày đó anh từng nhìn cô bạn trong tà áo dài trắng thướt tha đi trong nắng không?
Tuổi {mười bảy} của em, vẫn có chút bỡ ngỡ khi kể về anh với bạn em, nhưng chắc không như anh ngày đó, nội nghĩ đến việc nắm tay bạn gái là mặt đã đỏ bừng lên rồi.

Tuổi {mười bảy} của em không như tuổi mười bảy của anh, nhưng anh nghĩ rằng đó là độ tuổi đẹp nhất trong cuộc đời mỗi người.

Và, cám ơn em, vì tuổi {mười bảy} của em, dành một chỗ không nhỏ, cho anh.

100809 – viết khi ngồi nhớ lại thời điểm bắt đầu quen em
B.l.u.e
.