Tối Chủ Nhật, ngủ một giấc tới trưa, rồi xuống nhà nằm đọc gì đó và xem gì đó, những thứ mà đến giờ mình chẳng còn chút ý thức đọng lại xem nó là gì. Chiều mới lồm cồm bò dậy, mò đi ăn, về nhà rồi lại ngủ một giấc tới tối khuya, đói quá lái xe đi mua sandwich ăn.

Trên con đường ngắn ngủi chạy tới Subway, ngồi nghe vài bài nhạc vu vơ. Và đột nhiên, thấy buồn, buồn ghê gớm.

Như là lúc hôm qua, đứng giữa hàng chục người Mỹ bự, cụng beer với họ cả buổi, và đột nhiên ngẩn người ra, mình đang đứng nơi đâu và làm gì thế này, những thứ thế này có ý nghĩa gì với cuộc đời của mình?
Hay lại cũng như là lúc hôm qua, giữa hơn bốn chục ngàn người gào thét vang dội nơi sân vận động, đột nhiên ngồi lặng lại, những thứ này là gì, tại sao nó lại quá khác biệt so với cuộc sống thật của mình. Ừ, rồi lại nhận ra, đây mới là cuộc sống thật của mình, cuộc sống mà mình đang sống.

Còn tối nay, khi tỉnh giấc, xung quanh là một màu đen tĩnh lặng, trong đầu mình không còn tồn tại khái niệm gì về không gian và thời gian, cứ nằm đó và tự hỏi: cái thằng đang nằm đây và đang tự hỏi phải là mình không?

Đột nhiên, bùng dậy trong đầu một nỗi bực tức, một cơn giận khôn tả, kiểu như tại sao tôi-lại-đang-là-tôi-như-thế-này?

và rồi, thấy cô đơn và buồn kinh khủng…

Cứ như đang mơ những giấc mộng dài, những giấc mơ màu sắc và sự kiện hỗn loạn. Mà biết đâu, cuộc đời thực đang tiếp diễn này của mình, lại đang là trong một giấc mơ ngắn của một ai đó. Đột nhiên muốn xem Inception quá, nghe bảo nó giải thích được cái gì thực và mộng. Mà thôi, có là mơ hay thực, cũng thế mà thôi.

Tôi đang mơ giấc mộng dài
Đừng lay tôi nhé, cuộc đời chung quanh
(Phạm Duy)

24102010,
B.l.u.e.