2 records mình có của James Taylor, tìm được khi đang phủ bụi trên kệ đĩa ở tiệm sách cũ: Mud Slide Slim & The Blue Horizon, và Greatest Hits. Vẫn như trước, mình sẽ không nói nhiều đến Greatest Hits vốn là album tổng hợp của James.

Những review về James rất trái chiều. Có nhiều nhà phê bình đánh giá ông là một tài năng hiếm hoi, như Chuck Berry, Bob Dylan hay The Band những năm thập niên 60, 70. Ông kết hợp được thứ âm nhạc blue buồn man mác của người da đen vào với thứ folk rock rộn ràng vui nhộn của những người da trắng. Thính giả vốn đặt rất nhiều kì vọng vào ông sau album Sweet Baby James phát hành ngay năm trước đó, đã phần nào thất vọng với Mud Slide Slim & The Blue Horizon. Ngay từ bìa album. Chỉ một năm cách biệt, James trên cover của album mới nhìn đầy phong trần và buồn nản hơn, so với hình ảnh một James nghiêm nghị mím môi nhưng nhìn trẻ trung và đầy sức sống ở album trước đó. Âm nhạc của James trong album mới cũng buồn và mất tinh thần hơn nhiều, có lẽ ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của rượu và chất kích thích mà ông dùng liên tục trong khoảng thời gian đó. Ẩn chứa trong vài bài của James còn có tư tưởng buông xuôi, chán đời.

Nếu không đọc hay không biết, không quan tâm về cuộc đời James thì ắt thấy album này  hay. Âm nhạc vẫn là sự tiếp nối từ album trước. Giọng của James vẫn rất đặc biệt, cái chất giọng cao và cô độc đầy cảm xúc đấy vẫn cuốn hút như ngày nào. Và có lẽ, đó cũng là đánh giá của mình cho album thứ 3 ngày của James. Về nghệ thuật, hay đủ để tán dương, đặc biệt là track cover của Carole King You’ve Got A Friend, có lẽ không ai hát được bản này đầy xúc cảm đến thế. Nội chỉ một track này thôi, cũng đủ bừng sáng cả một album…

I don’t know no love songs and I can’t sing the blues anymore.
But I can sing this song and you can sing this song when I’m gone.