Tôi không google về vấn đề đạo diễn Vương Gia Vệ đặt tên Đông Tà – Tây Độc cho phim của mình, rồi sợ khi phát hành ở bên Tây nhợn, người ta không hiểu Đông Tà – Tây Độc là ai, nên mới đổi tên phim thành Ashes of Time, hay là ngược lại. Tuy nhiên, cá nhân tôi thì thấy cái tên Ashes of Time (Cát bụi thời gian) hợp với ý nghĩa bộ phim hơn.

Tôi tìm down phim này chủ yếu là để xem Lâm Thanh Hà hoá thân thành Mộ Dung Yến như thế nào, nguyên nhân là do quá ấn tượng với vai Đông Phương Bất Bại của cô trong Tân Tiếu Ngạo Giang Hồ (Swordman II). Trời ơi, cái ánh mắt đầy ma quái ấy, cái nụ cười nhất tiếu khuynh thành ấy, quả đúng với câu nhận xét của Từ Khắc “mỹ nhân trăm năm mới có một người” và Akiko Tetsuya “minh tinh cuối cùng của phương Đông”.

Lâm Thanh Hà

Tuy nhiên, khi xem phim, tôi lại lặng người với cảnh cuối của bộ phim, cảnh mà Âu Dương Phong ngồi nhớ lại hình ảnh người con gái mà mình yêu nhất đời (Trương Mạn Ngọc thủ vai). Nàng ngồi bên khung cửa, lặng lẽ đếm thời gian và kí ức trôi…

Trương Mạn Ngọc

Người ta không thích bộ phim này vì cho là nó quá lan man, một bộ phim dài 90 phút mà xoay quanh nhiều cuộc đời, xen kẽ là những cuộc tình, day dứt, nghẹn ngào có, hồn nhiên vô tư lự có, hoài niệm có, và tổng hợp tất cả những điều trên cũng có.

Có người lại hì hục đi cắt cho mình một cặp kiếng, nhìn đời qua cặp kiếng đấy, và từ đó áp đặt mọi thứ phải như thế. Tôi nói đó là những người đánh giá bộ phim này qua cặp kiếng truyện Kim Dung: http://vietnamnet.vn/vanhoa/2009/04/841461/ Cần phải biết Vương Gia Vệ chỉ mượn tên để nhào nặn các tuyến nhân vật theo ý mình. Còn việc sau này họ ra sao, có giống như trong truyện Kim Dung không, thì như kiểu đem so sánh tại sao trong Zeus trong thần thoại Hy Lạp và Jupiter trong thần thoại La Mã lại khác nhau vậy.

Dĩ nhiên, nói thế cho vui thôi, mỗi người có một cách nhìn, một quan điểm đánh giá. Và tôi hiện cũng đang viết bài này qua cặp kiếng nhìn của tôi.

Xuân tàm đáo tử ti phương tận
Lạp chúc thành hôi lệ thuỷ can
(Tằm chết mới hết nhả tơ
Nến kia cháy hết mới khô lệ này)

(Vô đề – Lý Thương Ẩn)

Có những điều mà người ta không thể đưa ra làm chuẩn mực để phán xét. Chẳng hạn một điều đơn giản như: bạn có thể mãi mãi yêu và chờ một người không? Không câu trả lời nào là câu trả lời chính xác.

Chí ít là với các nhân vật trong phim.

Họ có thể là những con người khác nhau, nhưng có một điểm chung, là dám yêu và dám sống hết mình vì tình yêu của mình.

Họ sẵn sàng đưa tay đón lấy một khoảnh khắc, và sống hết mình trong cái ánh sáng chói lọi ấy, bất chấp cả đời sau này sẽ phải chờ đợi trong vô vọng và đau khổ.

Tôi cho rằng, chờ đợi và đau khổ không phải là bi kịch. Không dám khẳng định tình yêu mới là bi kịch đích thực của đời người.

Kiếm sĩ mù (Lương Triều Vỹ) bị người vợ sắp cưới của mình bội phản, gã chấp nhận ra đi, để rồi sau đó lại sẵn sàng chấp nhận đánh cuộc với sinh mạng của mình chỉ để ngắm nhìn “hoa anh đào” trong lòng mình một lần cuối…

Người mà Âu Dương Phong yêu thương nhất đời từng nói

Ta đã nghĩ vài điều thật quan trọng, có thể quan trọng trong cả cuộc đời. Nhưng khi nhìn lại, ta tin rằng nó chẳng có gì khác biệt cả.
Mọi thứ đều thay đổi.
Ta luôn nghĩ rằng mình là kẻ chiến thắng cho đến một ngày ta soi gương và thấy khuôn mặt của kẻ chiến bại.
Suốt những năm tháng đẹp nhất của đời ta, người ta yêu thương nhất đã không ở cạnh ta.

nàng có hỏi câu

Nếu thời gian có quay trở lại?

nhưng tôi tin, nếu như thế, thì mọi sự vẫn sẽ tiếp diễn, như bản chất của nó là vậy.

Chai rượu mà nàng đưa cho Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong uống thật ra là gì? Họ Hoàng đấy, liệu có quên được nàng như lời hắn nói không. Hay như Âu Dương Phong

Chai rượu đó chỉ là chuyện tiếu lâm mà nàng đùa giỡn với ta.
Càng cố quên càng nhớ
Thiên hạ thường nói khi ngươi không thể có thứ ngươi muốn, ngươi có thể làm điều tốt nhất là không quên.

Một tác phẩm điện ảnh chỉ trong có 90′ mà đủ vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp về tình yêu, về nỗi cô đơn, về sự chờ đợi, và đặc biệt là thứ tình cảm ngất ngây vô hối, thì nhất định phải gọi là một kiệt tác nghệ thuật.

Cát bụi thời gian – chỉ có khi ngay cả thời gian cũng tan biến, khi bản thân con người đã trở về cát bụi, thì có lẽ, ta sẽ quên được nàng…

B.l.u.e
.