Khi em hỏi tôi:
– Anh thấy em ra sao?
một câu hỏi cực kì ngu ngốc phát ra bởi cái miệng tuy xinh nhưng bắt nguồn từ trí óc ngờ nghệch – vốn là đặc trưng thường thấy của các cô gái trẻ, bởi dù cho đối tượng được hỏi có nghĩ gì đi nữa, thì câu trả lời cũng tựu chung chỉ có một loại: không khen xinh thì cũng phải khen có duyên, không thông minh tuyệt trần thì ừ em rất sáng dạ.

Nếu là tôi của chín trăm chín chín lần trước đó, thì ắt tôi cũng sẽ trả lời thế. Nhưng lần này, tôi chỉ mỉm cười – à dĩ nhiên em không thể thấy được tôi cười, và nói:
– Em như mùa thu Hà Nội.

Dĩ nhiên là em không hiểu, vì thật ra tôi cũng có hiểu gì đâu.

Người ta không thể quay lại quá khứ – ừ biết rồi khổ lắm nói mãi, nhưng tôi vẫn ước được trả lời lại câu hỏi đó lần nữa, dù rằng giờ em mà hỏi tôi, chắc tôi tát cho rụng răng ngay.

——————————-

Tôi hay gán ghép mọi thứ vào những cái tên ngộ nghĩnh do tôi nghĩ ra, có khi vì lí do này nọ, có khi cũng chẳng vì lí do nào hết. Ừ, đơn giản đó chỉ là sở thích. Như một lần cách đây cũng lâu lắm rồi, tự nhiên tôi nghĩ rằng tôi cần gọi em là đêm nằm mơ phố.

——————————-

Em nghe nhiều loại nhạc, em đã từng để rất nhiều câu có nội dung thật ngọt ngào, kiểu như vừa nghe các anh Def Leppard hát Pour Some Sugar On Me, vừa hì hục đánh status YM vậy – có lẽ là để câu những con cá ngây thơ như tôi. Trong hằng hà vô số câu như thế, có vài câu trong bài đêm nằm mơ phố. Dĩ nhiên, đó chẳng là lí do để tôi gọi em với cái tên đó, vì tôi đầu óc đơn giản nên thấy chẳng cần phải hiểu cái mớ hổ lốn tạp nham như thế làm chi, nên tôi hầu như chả bao giờ nhớ nổi chúng. Ừ, chuyện chả liên quan, mà thích thì kể ra thế thôi.

Tôi gọi em là đêm nằm mơ phố, chỉ vì tôi thấy, bài hát đó dường như viết riêng cho em.

——————————-

Tôi vào cái thưở trẻ trung mải mê chinh chiến và yêu đương của mình, đã từng một mình một ngựa đánh khắp tứ phương, con gái miền nào cũng buông câu tán tỉnh. Vậy mà chẳng hiểu sao, loại con gái mà tôi từng thề rằng – dĩ nhiên tôi đã không biết bao nhiêu lần nuốt lời thề, ừ, thích thì kể ra thế thôi – có chết cũng ứ thèm đụng vào cái loại chanh chua như con gái Hà Nội, lại là thứ làm tôi dễ say nhất.

Cái cảm giác khi quen em, cũng như khi tôi nghe bài hát của Việt Anh ấy, rất đẹp nhưng cũng rất buồn.

Bạn đã bao giờ nắm tay ai bước đi trên một con đường mà bạn biết rằng cái đích đến – dù cho có cố rẽ ngang, quẹo dọc đi nữa, là sự chia tay chưa? Tôi đã từng.

Cái dư vị mong manh như gió thu một đêm tràn về rồi lại biến mất, như trăng lạnh rọi sáng hồn phố đêm… nó buồn man mác, nhưng đọng lại vô cùng. Đến bây giờ, đôi khi tôi vẫn mơ hồ cảm thấy vị ngọt tê tái của nó nơi đầu môi, hoà vào vị mặn chát nơi khoé mắt và những cái nhói đập liên hồi nơi lồng ngực.

——————————-

Đà Lạt cũng có cái lạnh đến run rẩy cả người, nhưng Đà Lạt chưa đủ huyền ảo để có những cơn gió thu mang một cái lạnh đầy mong manh

Anh như là sương khói mong manh về trên phố
Đâu hay một hôm gió mùa thu

Trăng ở biển dạt dào.
Trăng đỉnh cao Đà Lạt cô độc.

Nhưng không trăng nào bì được trăng Hà Nội, hay nói chính xác là không so được với hình ảnh trăng rơi nhòa trên mái mà chỉ nơi đây mới có.

Khi tôi quen em, tôi từng nói – mặc dù tôi bình thường toàn nói phét, nhưng lần đó tôi quả quyết là nói thật: không còn gì anh thích hơn là nắm bàn tay nhỏ nhắn đang run từng cơn trong gió lạnh của em.

Đâu hay mùa thu gió, đêm qua mặc thêm áo
Tay em lạnh mùa đông ngoài phố

——————————-

Rồi cũng tới ngày tôi chạm vào cái – đích – dành – sẵn cho cuộc tình của tôi. Ở một khúc quanh nào đó, những cơn gió thu thổi qua con phố vàng ánh trăng của Hà Nội, đã cướp mất em của tôi rồi

Đêm đêm nằm mơ phố, mơ như mình quên hết
Quên đi tình yêu quá vô cùng

Tôi đã chạm vào cái đích của em và tôi. Nhưng mình tôi vẫn còn hoài đi trên cái con đường “quá vô cùng” ấy. Đích đến của ngày nào là chia tay, còn đích đến mà tôi đang đi tới là sự “lãng quên”.

Quên đi tình yêu quá vô cùng

Trời hỡi, đến khi nào tôi mới chạm vào nó được đây, để khỏi phải run rẩy bồi hồi mỗi khi

Đâu hay một hôm gió mùa thu…

101009
B.l.u.e.