Album này hình như được tung ra tầm nửa năm trước, đến bây giờ tôi mới phát hiện ra trong dịp khá tình cờ. Cứ như một thói quen mà tôi chả nhớ bắt đầu từ khi nào, cứ đúng dịp 30-4, tôi lại đọc thơ Du Tử Lê. Nói ra thì rườm rà, nên tôi bỏ qua, nhưng tóm lại là cuối cùng tôi dừng ở bài “Lệ buồn Nhớ mi” do Tuấn Ngọc trình bày. Bài này của nhạc sĩ Đăng Khánh, một tên tuổi chẳng có gì (quả thật thế) nổi bật, lời bài này thoáng nghe quá cũng không gây được ấn tượng mạnh đến day dứt như các bài thơ khác của Du Tử Lê. Tuy nhiên, lần này lò mò làm sao, tôi lại tìm được album này của Trần Thu Hà.

Người ta có thể tranh cãi về việc dùng chữ diva cho Hà Trần có xứng đáng hay không, nhưng không thể phủ nhận trong làng nhạc nhẹ Việt Nam hiện tại, Hà Trần là một trong những cái tên sáng giá nhất. Tuy giọng của Hà khá mỏng, không dồi dào đầy nội lực như Thanh Lam, cũng không có những nét cá tính rất riêng kiểu Bống như Hồng Nhung, nhưng ở Hà Trần có cái khôn khéo và rất tinh tế của một người nghệ sĩ đầy kinh nghiệm và kĩ thuật được rèn luyện qua trường lớp. Giọng hát có thể đẹp vì sự mộc mạc, cũng có thể đẹp vì kĩ thuật thanh nhạc. Vì vậy, ngay khi thấy album này, tôi có cảm giác muốn thử nghe ngay lập tức.

Và tôi đã không bị thất vọng.

Bỏ qua những bài xen kẽ của Nguyên Khang, Quang Dũng (*em xin lỗi, nhưng em ghét anh vãi, anh Dũng à), nghĩa là nếu chỉ nghe các bài số lẻ của Hà Trần 1, 3, 5, 7, 9 thì không bài nào không hay. Nếu mà cái tên Đăng Khánh nổi tiếng hơn xíu nữa, ắt có khi sau này khi nhìn lại sự nghiệp của Hà Trần, người ta sẽ xem một hay hai bài này như là những bài Hà hát hay nhất.

Bài “Lệ buồn Nhớ mi” – một bài chất nhạc nhẹ nhưng khó hát, Hà Trần hát hay hơn cả Tuấn Ngọc, giọng Hà vọt từ những nốt khá trầm ở đầu bài hát, lên tới những nốt nghe buôn buốt cao vút, dần đến sự thổn thức nghẹn ngào khúc cuối bài khi cô thảng thốt:

hỏi sông núi cũ
giữa mùa thu em nhớ gì?
giữa mùa thu em nhớ gì?

Đúng là nhạc phổ từ thơ của Du Tử Lê phải hát như thế này mới đúng.

Dĩ nhiên, album không chỉ có bài “Lệ buồn Nhớ mi”, những bài khác của Hà Trần, như bài được xem là sáng tác ưng ý nhất của Đăng Khánh “Sài Gòn buồn cho riêng ai?” và đặc biệt là một bài nữa tôi rất thích “Đừng gọi tên em nữa”:

Đừng gọi tên em nữa
Đừng gọi tên em nữa
Kệ em khóc lẻ loi
Chiều ơi muộn lắm rồi
Đừng gọi tên em nữa
Lòng người như giông tố
Bóng đêm vẫn buông dài
Hắt hiu mưa bên ngoài
Xóa đi bao ưu hoài
Đừng gợi nữa tình ơi…

nghe như thắt cả ruột lại.

Nói chung trừ mấy bài xen vào của mấy tay nam ca sĩ thì tôi hoàn toàn về album này. Lâu rồi mới tìm được album ưng ý thế. :-d